Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi Tận Thế

Quyển 3 - Chương 82: Tự sát

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Ký túc xá trong căn cứ rất đơn giản lại sạch sẽ, là loại hai giường một phòng. Lâm Việt và Phong Mặc mỗi người ngồi trên một chiếc giường cắm cúi chơi di động, ngoại trừ vài lời cần thiết, từ đầu đến cuối họ đều không nói một câu.

Trước kia Phong Mặc ít nhiều cũng có thể nhân lúc Lâm Việt không bị theo dõi mà nói vài câu, hiện tại cả hai đều đã đeo vòng tay, hắn không thể biết liệu mình có đang bị giám sát hay không, bởi vậy hoàn toàn chẳng dám mở miệng.

Kỳ thực không nói cũng không sao, hai người hầu như luôn có thể đoán được đối phương đang nghĩ gì, hơn nữa họ còn có thể dùng trò chơi để trao đổi đôi chút.

Những lời mà Tống Kim Dân đã nói, Lâm Việt không thể không nghi ngờ.

Kỳ thực, một chữ anh cũng không tin.

Về phần năng lực huyết thống [Trí não ẩn giấu] mà hắn ta đã “biểu diễn” cho anh xem, thứ này hoàn toàn có thể được tạo ra bởi dị năng của một người luân hồi nào đó, không thể chứng minh hắn ta có khả năng khống chế BUG. Chỉ cần suy nghĩ kỹ sẽ thấy, nếu Tống Kim Dân thật sự có cách xâm nhập vào hệ thống của Thế giới luân hồi, tại sao hắn ta còn phải hao tâm tốn sức tìm kiếm vô số người luân hồi bảo vệ mình như vậy?

Lâm Việt cũng đoán được cả mục đích Tống Kim Dân muốn thủ tiêu đầu của Osawa Emi. Hẳn là trong não cô ta còn sót lại một số bí mật của hắn ta, những bí mật đó là do Yulia tìm được, có lẽ cũng bao gồm vài nội dung đặc biệt trọng yếu. Bởi lo anh sẽ tìm ra chúng, hắn ta liền giải quyết đơn giản bằng cách tiêu hủy cái đầu, diệt tận gốc nguy cơ rò rỉ tin tức.

Lâm Việt quả thật rất tò mò với những thông tin mà Yulia nắm giữ, nhưng nếu Tống Kim Dân đã đề phòng trước đòi cái đầu kia, anh cũng chẳng còn cách nào khác.

Mà Tống Kim Dân liệu có thể có bí mật lớn gì? E rằng chính là chuyện có liên quan đến người thủ hộ.

Lâm Việt lợi dụng chức năng của trò chơi để nói vài câu đơn giản với Phong Mặc, hắn cũng tỏ ra rất tò mò về lai lịch của người thủ hộ tên Trịnh Hạc kia. Khi nhắc đến đề tài này, có một vài chuyện không sợ bị theo dõi, Phong Mặc liền trực tiếp nói bằng lời: “Khó khăn lắm mới gặp được một người giống mình, đúng là rất vui. Nếu có dịp tôi nhất định phải tán gẫu với anh ta chút mới được.”

Vẻ mặt của Phong Mặc ánh lên nét ấm áp từ tận đáy lòng… Là cảm giác chỉ có tình thân mới có thể mang tới.

Nhưng biểu cảm đó chỉ khiến Lâm Việt hoảng hốt.

Anh trầm ngâm một chút, hỏi: “Cậu thật sự coi anh ta là người thân?”

Phong Mặc cười thần bí: “Anh đoán xem?”

Lâm Việt dứt khoát quay đi: “… Lười đoán.”

Tâm tư của tên này, anh không đoán được. Có điều nhìn hắn cười như vậy thì anh cũng hiểu, tám phần mười lại có âm mưu gì rồi.

Hiển nhiên việc coi một người xa lạ là người thân hoàn toàn không phù hợp với tính cách của Phong Mặc. Lâm Việt suy nghĩ một hồi, vẫn không nhịn được hiếu kỳ: “Dị năng với huyết thống của Trịnh Hạc là gì? Thẻ của anh ta là [Phân tích số liệu] thật hả?”

Phong Mặc rõ ràng không muốn tốn nước bọt nêu cảm nhận cá nhân với người “anh trai” kia, thấy Lâm Việt đổi chủ đề, hắn liền vui vẻ ung dung vừa chơi game vừa đáp: “Dị năng của anh ta đích xác là [Đôi mắt chân thực], thẻ luân hồi [Phân tích số liệu], không có huyết thống, mà cũng có thể là anh ta đã làm gì đó để che giấu huyết thống rồi. Năng lực [Đôi mắt chân thực] chủ yếu chỉ có khả năng nhìn thấu tất cả những lời nói dối, nhưng nó vừa khéo khắc với dị năng [Mặt nạ dối trá] của Tống Kim Dân, xem ra anh ta chắc chắn không thể bị Tống Kim Dân lừa.”

Lâm Việt gật đầu, cũng không còn gì muốn hỏi, hơn nữa có thể thấy rằng Phong Mặc hiện tại còn đang tập trung xây nhà trong game hơn là chuyện phiếm với anh.

Phong Mặc vẫn luôn bí mật xây xây đắp đắp, không chịu cho anh biết tọa độ cũng không chịu nói mình đang xây cái gì, bản đồ trò Minecraft này lại quá lớn không thể dò tìm, anh cũng chẳng buồn hỏi nữa.

Lâm Việt kiểm tra số cục sạc còn lại trong nhẫn không gian, nhắc Phong Mặc một câu: “Ba cục sạc có đủ cho cậu dùng không?”

Phong Mặc vẫn không rời mắt khỏi điện thoại, ngón tay thoăn thoắt gõ trên màn hình: “Đủ, hơn nữa tôi cũng sắp xong rồi, đưa cho tôi một cục sạc đi.”

Lâm Việt yên lặng đưa cho hắn một cục sạc mới. Thấy hắn vẫn vui vẻ, thậm chí còn rất hào hứng chơi game như vậy, anh xoa xoa mái tóc bết của mình, nói với hắn một tiếng rồi đi tới phòng tắm của căn cứ.

Anh luôn mang theo nhẫn không gian, dù trong lúc tắm không mặc quần áo cũng có thể quăng ra một loạt vũ khí tấn công hoặc phòng thủ bất cứ lúc nào, không có gì đáng lo ngại. Hơn nữa muốn thu hoạch thêm nhiều tin tức, cách tốt nhất là bắt chuyện với những người luân hồi nơi đây.



Hầm tị nạn dưới lòng đất.

Trên nền xi măng của phòng ngủ trải một tấm chăn, Lâm Dương Dương, Chung Linh và Giang Thủy Hàn ngồi quây lại thành vòng tròn, mỗi người cầm một xấp tú lơ khơ.

Lúc này, trên mỗi gương mặt lại mang một biểu cảm khác nhau. Chung Linh vô cùng tập trung nhìn chằm chằm bài của mình, cứ như muốn dùng ánh mắt chọc thủng một lỗ trên đó. Lâm Dương Dương chớp đôi mắt to, khóe miệng có nét cười không sao giấu nổi. Giang Thủy Hàn liên tục ngáp dài, hai mắt hơi híp lại, không ngừng đổi tư thế ngồi, cố gắng tìm ra một tư thế thoải mái nhất.

Ba người họ đang chơi đấu địa chủ*.

Cuộc sống buồn chán dưới lòng đất khiến họ phải tìm vài chuyện để làm, mà trong hoàn cảnh hiện nay, hoạt động phù hợp nhất dành cho ba người cũng chỉ có đánh bài mà thôi. Hơn nữa đánh bài suông không có gì thú vị, bởi vậy họ liền đánh cược: người nào thua phải cắt 1 centimet tóc.

Nguyên nhân trò cá cược này là từ một cuộc tranh luận của ba người. Chung Linh nghĩ rằng ở Thế giới luân hồi, mái tóc dài hoàn toàn không có tác dụng gì, gội đầu khó, chăm sóc khó, khi đánh nhau cũng dễ trở thành nhược điểm. Lâm Dương Dương cũng tán đồng, bởi mấy ngày chưa gội đầu đã khiến cô rất khó chịu, còn đang băn khoăn không biết có nên cắt bớt tóc hay không. Ngặt nỗi nghề nghiệp của cô ở thành Cực Lạc là nghệ sĩ, tóc ngắn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng, với tình hình hiện tại, cô cảm thấy hy vọng hủy hợp đồng sau khi trở về rất mong manh, vẫn phải quan tâm đến bề ngoài, không thể cắt quá ngắn.

Trong lúc hai cô gái bàn luận chuyện nên cắt bao nhiêu tóc, các cô đột nhiên quay sang Giang Thủy Hàn, cũng khuyên hắn xén bớt mái tóc dài, kết quả hắn sống chết không chịu.

Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là hắn thấy tóc dài đẹp mà thôi! Thậm chí vì lo sẽ không thể gội đầu trong thời gian dài, hắn đã tết nó thành một bím tóc nhờn bết, chuẩn bị sẵn sàng cho vài tháng tới.

Ban đầu Chung Linh và Lâm Dương Dương đã định mặc kệ không khuyên nữa, thế nhưng Giang Thủy Hàn miệng tiện lại cố tình nói một câu: “Đời này còn chưa có ai dám động vào tóc tôi đâu, ai mà cắt được tóc tôi tôi sẽ gọi người ấy là bố.”

Hai cô gái tức thì hừng hực ý chí chiến đấu. Để bắt Giang Thủy Hàn làm con trai, cả hai liền dốc hết vốn liếng khích tướng, khiến hắn đồng ý trò cược đánh bài này.

Sau khi ba người đã rảnh rỗi phát điên, họ lại bắt đầu một cuộc chiến bảo vệ tóc cũng nhàm chán không kém.

Mười hai tiếng sau, cả ba cuối cùng cũng chơi đến uể oải.

Còn về kết quả… Rất rõ ràng!

Hộp giấy nhỏ bên chân Lâm Dương Dương chỉ rải một lớp tóc mỏng, tóc dài đến eo vẫn còn ngang lưng, cơ bản không mấy khác biệt. Mái tóc vốn đủ buộc đuôi gà của Chung Linh hiện tại trở thành tóc tém thoải mái. Chỉ riêng Giang Thủy Hàn, bím tóc đầy dầu đã bị gọt chỉ còn lại hai, ba centimet.

Giang Thủy Hàn luôn cảm thấy bản thân rất xui xẻo, nhưng chí ít hắn có tự tin với kỹ thuật đánh bài của mình!

Thật không ngờ, kỹ thuật tích cóp ba mươi năm thế mà vẫn thua hai cô nhóc mười mấy tuổi số đỏ.

Giang Thủy Hàn thất vọng đau khổ hạ bài. Hắn xoa xoa cái đầu trống trải, thở dài một tiếng: “Tôi phục rồi, hai bố của tôi, các cô thắng.”

Lâm Dương Dương và Chung Linh phá lên cười ha ha, mỗi người vỗ một bên vai Giang Thủy Hàn, khen hắn để kiểu tóc này đẹp trai hơn, an ủi bằng đủ thứ lời hay ý đẹp, mãi mới khiến người đàn ông đang thất vọng buồn rầu nguôi ngoai một chút.

Thế nhưng… vẫn có chút phiền muộn không tên. Giang Thủy Hàn vào kho chứa đồ lấy một gói thuốc, ngồi xuống bên lỗ thông hơi trong phòng, đờ đẫn rút ra một điếu.

Khói thuốc lượn lờ bay lên. Khuôn mặt Giang Thủy Hàn như ẩn như hiện sau làn khói trắng, ánh mắt rơi vào mờ mịt mơ hồ.

Hắn chưa bao giờ chủ động tâm sự với đồng đội, gặp chuyện gì cũng chỉ ứng phó qua loa, tạm bợ mà sống. Thứ tính cách sa sút này khiến chính bản thân hắn cũng rất phiền muộn.

Giang Thủy Hàn không thể nhớ rõ từ bao giờ mình lại biến thành con người không có lòng cầu tiến như vậy. Hắn quả thật là kiểu người cà lơ phất phơ, nhưng… cũng không đến mức như bây giờ chứ?

Dường như hắn ngày càng quen với việc được đồng đội quan tâm bảo vệ, mới đầu vốn còn nghĩ phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, nhưng từ sau khi kích hoạt được dị năng, hắn chỉ cảm thấy dị năng của mình quá vô dụng, có làm sao cũng chẳng thể cứu được thế giới, rốt cuộc cũng chẳng muốn cố gắng nữa.

Chuyện này có gì đó là lạ, nhưng hắn lại không biết rõ lạ ở đâu…

Là bởi mình quá khép kín nên suy nghĩ nhiều? Hay là bởi tác dụng phụ của dị năng [Thôn tính bóng tối]?

Hắn ấn huyệt thái dương, càng nghĩ càng thêm phiền lòng.

Băn khoăn hồi lâu, Giang Thủy Hàn đột nhiên nảy ra ý định ra ngoài đi dạo một chút. Hắn dập tắt điếu thuốc, mở cửa kho chứa đồ bước ra.

Trong phòng ngủ bên cạnh, hai cô gái thoạt trông khá vui vẻ, đã trải xong chăn nệm chuẩn bị nghỉ ngơi.

Hắn dừng lại báo một tiếng: “Ở đây bí quá, tôi ra ngoài hít thở không khí một chút.”

Nghe vậy, Lâm Dương Dương và Chung Linh đang thỏa mãn rúc trong chăn có hơi sửng sốt, thế nhưng hai cô cũng không hỏi nhiều. Lâm Dương Dương chỉ dặn hắn hành động cẩn thận, đừng để người khác phát hiện nơi ẩn nấp của họ, hắn khoát tay tỏ ý đã biết rồi ra ngoài.

Leo lên cầu thang dài dằng dặc, Giang Thủy Hàn rón rén nghe động tĩnh quanh cửa, sau khi xác định không có ai mới chui ra khỏi mặt đất.

Lúc này đã quá nửa đêm. Từ một góc đường xa xôi nào đó vang vọng âm thanh ẩu đả ầm ĩ, thế nhưng những tiếng động đó không cách nào kí©h thí©ɧ hắn tỉnh táo, trái lại chỉ khiến hắn thấy thật phiền…

Cái đám người này ngày nào cũng đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, không ngán hay sao?

Giang Thủy Hàn bước vào tòa nhà cao mười một tầng gần đó, leo lên sân thượng, nheo mắt nhìn trăng.

Cũng không rõ có phải do quá mệt mỏi, mí mắt hắn bắt đầu dính lại, ánh trăng phía trước càng lúc càng nhòa đi, tiếng động của cuộc đυ.ng độ nơi xa cũng gần như biến mất.

Mơ mơ màng màng đứng trên cao, tinh thần sa sút, trong lòng Giang Thủy Hàn bỗng dâng lên một dòng cảm xúc kích động không rõ…

Nếu như người luân hồi có sức chiến đấu 100 nhảy xuống từ tầng mười một này, kết cục sẽ thế nào? Cũng chết như người bình thường hay sao? Tứ chi sẽ gãy gập vặn xoắn như bánh quai chèo hay sao?

Ý nghĩ này vừa nảy ra, hắn cũng đã bước ra khỏi mép tường!

Khoảnh khắc cảm nhận được thân thể đang rơi xuống, Giang Thủy Hàn bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Không đúng!

Hắn chắc chắn sẽ không nghĩ tới chuyện tự sát!



*Đấu địa chủ là 1 trò đánh bài, cụ thể là trò gì thì tra mãi không hiểu cho lắm, có phải giống trò tiến lên không nhể -,-.

« Chương TrướcChương Tiếp »