*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên đường tìm nhóm thợ luân hồi, Lâm Việt tìm được một tiệm xăm trong hẻm nhỏ.
Nếu muốn trà trộn vào đội ngũ của Tống Kim Dân, đương nhiên phải xử lý hình xăm phượng hoàng lửa niết bàn trên mu bàn tay trước. Anh không rõ Yulia đã tiết lộ bao nhiêu thông tin của họ, thế nhưng bất kể Tống Kim Dân có biết chuyện anh có thể niết bàn sống lại hay không, anh vẫn sẽ tìm được lý do giải thích cho hình xăm bị che đậy này.
Sau khi mày mò nghiên cứu các loại công cụ xăm một hồi, Lâm Việt đại khái đã nắm được cách sử dụng chúng. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết không thể trông chờ vào kỹ thuật của người lần đầu động đến thứ này, anh chỉ vẽ phác một hình chữ thập đơn giản, nhờ Phong Mặc xăm giúp mình.
Rót thuốc màu đỏ thắm vào da, tô kín hình chữ thập đè trên hoa văn phượng hoàng lửa. Lâm Việt không có yêu cầu gì đối với tay nghề của Phong Mặc, chỉ cần hắn che khuất được con phượng hoàng. Về phần hình xăm dấu hiệu của người luân hồi, thuốc màu bình thường không thể thay đổi màu sắc của nó, tựa như một tầng da đắp nổi trên mu bàn tay, dù tác động thế nào cũng không chút ảnh hưởng.
Chỉ là tuy Phong Mặc đã ra sức cố gắng, rốt cuộc hình xăm thập tự giá sau khi hoàn thành vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo không sao thẳng nổi, chẳng khác nào đứa nhóc con vẽ bậy.
Lâm Việt nhìn “tác phẩm” trên tay, không nói nên lời.
Phong Mặc nhún nhún vai, tỏ ý hắn đã cố hết sức rồi.
Lâm Việt khó hiểu cầm máy xăm lên: “Vẽ thẳng khó thế à?”
Phong Mặc gật đầu chìa tay mình ra: “Cực kỳ khó luôn, không tin anh thử lên tay tôi mà xem.”
Lâm Việt nghiêm túc vẽ một đường thẳng trên cánh tay Phong Mặc rồi bắt đầu xăm. Bất ngờ làm sao, đầu kim xăm khi nằm trong tay anh chuyển động vô cùng linh hoạt, dễ dàng vạch ra một đường.
Nhìn nét mực thẳng tắp dài khoảng ba centimet trên cánh tay, Phong Mặc im lặng.
Không chỉ hát không thành điệu mà vẽ đường thẳng cũng chẳng ra hình, dường như hắn chỉ có thể làm tốt những thứ có trong trí nhớ, còn lại đều chẳng ra sao.
Cuối cùng Lâm Việt vẫn an ủi hắn vài câu: “Không sao, cậu giỏi đánh nhau là đủ rồi.”
Phong Mặc gượng cười, vẻ mặt thoáng chút ủ rũ.
Lâm Việt qua loa quấn vài lớp băng gạc lên mu bàn tay, hai người rời khỏi tiệm xăm, bắt đầu đi tìm thợ luân hồi gần đó.
Chuyện vị trí của Tống Kim Dân bại lộ cũng không thể ngăn cản thợ luân hồi ra ngoài tìm con mồi. Bọn họ không có cách nào khác, muốn vận hành căn cứ cần có số lượng lớn thẻ luân hồi và đá dị năng, nếu không có những người như họ dốc sức, căn cứ sẽ khó mà hoạt động được. Có điều để đảm bảo an toàn, các thợ luân hồi sẽ tập hợp thành đội ngũ đông đảo hơn trước, mỗi đoàn đi săn có ít nhất năm mươi người, như vậy sẽ không dễ bị tiêu diệt.
Lâm Việt tìm suốt hơn bốn tiếng đồng hồ, như chạy nạn mà trốn tránh những đội ngũ rải rác khắp nơi, gϊếŧ mấy con thú biến dị lạc đàn, vất vả lắm mới tìm được một đoàn thợ luân hồi.
Thế nhưng chứng kiến đội hình săn thú đông đúc đầy khí thế của họ, Lâm Việt lại không biết nên lấy cớ gì đánh tiếng, hơn nữa anh và Phong Mặc đều nhận ra hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp…
Nhóm thợ luân hồi kia đang tập trung mai phục một đàn thú biến dị, nếu lúc này tùy tiện xông ra chắc chắn sẽ làm hỏng việc của họ. Bọn họ đông như thế, chỉ cần có vài người nóng nảy bạo lực, hai người chắc chắc sẽ lập tức bị đánh thành tro, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.
Lâm Việt và Phong Mặc chỉ đành nấp vào một góc xa xa, kiên nhẫn chờ bọn họ xong việc.
Đội thợ luân hồi kích hoạt đủ loại năng lực khác nhau, bao vây đàn thú biến dị. Đám động vật kia đều chỉ mới biến dị cấp thấp, có mười ba con thú thông thường, năm con đã biến thành nửa người nửa thú, tất cả đều đang tập trung “dùng bữa”.
Mà “bữa ăn” của chúng chính là một thi thể đàn ông – một người luân hồi.
Kỳ thực sau khi gặp quá nhiều cảnh tượng máu tanh, rất nhiều người sẽ trở nên chết lặng. Những người thợ luân hồi đang đi săn kia cũng vậy, nhìn thi thể người đàn ông nằm trên đất, hầu hết bọn họ đều cố gắng coi như đó chỉ là xác động vật.
Cứ coi như lũ thú đang ăn thịt heo thịt bò đi.
Bởi sợ bị đồng loại cướp mất thức ăn, đa số thú biến dị sẽ không ăn mồi một cách lộ liễu, chỉ có những con thú còn chưa phát triển trí tuệ, tính cảnh giác không cao mới thản nhiên ăn thịt người ngay trên đường lớn mà thôi.
Tỷ như đàn thú này – một bầy thỏ biến dị thoạt trông không mấy thông minh. Mỗi con thỏ đều có kích cỡ tương đương chó săn, miệng đầy răng nanh bê bết máu thịt.
Lâm Việt vẫn không cách nào chấp nhận được hình ảnh trước mắt, tuy đã giả bộ thản nhiên nhìn chằm chằm nơi xa xăm, nhưng cảnh tượng kinh khủng đang diễn ra vẫn khiến hai tay anh run lên nhè nhẹ. Vùng ngực bị đè nặng đến khó thở, đầu óc choáng váng, anh cố kìm nén một chút, cuối cùng chỉ đành chịu thua, nghiêng đầu nhìn theo hướng khác.
Yên lặng tự xoa dịu mình chốc lát, Lâm Việt rốt cuộc bình tĩnh lại.
Anh nhận ra mình quả nhiên vẫn không thể tỉnh táo mà đối diện với những hình ảnh kia, chỉ có khi rơi vào trạng thái chiến đấu tập trung cao độ, anh mới có thể dựa vào adrenaline và khát vọng sống mãnh liệt để quên đi nỗi sợ hãi máu tanh thịt nóng.
Mỗi khi bị bóng ma tâm lý này hành hạ, Lâm Việt đều vô cùng ao ước đôi mắt đã được cải tạo của Lâm Dương Dương, Nếu như tất cả thế giới xung quanh đều trở thành những bức vẽ hoạt hình phô trương sặc sỡ, đường nét rạch ròi, có lẽ nỗi sợ hãi của anh cũng sẽ không còn khủng khϊếp như vậy?
Lâm Việt liếc nhìn Phong Mặc.
Nhớ tới trước kia mỗi lần anh chứng kiến hình ảnh máu me đều sẽ bị Phong Mặc bày trò gây chút rắc rối, Lâm Việt bỗng bắt đầu hoài nghi: lẽ nào tên này đang cố ý giúp mình?
Lý trí nói cho Lâm Việt biết… anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Thế nhưng ý nghĩ đó vừa nảy ra, ấn tượng về hắn trong lòng anh không khỏi có chút thay đổi.
Từ đầu đến cuối, Phong Mặc vẫn luôn quan sát từng biểu cảm trên gương mặt Lâm Việt. Nhìn một lát, hắn hơi nheo mắt lại, khóe môi cong thành một nụ cười khổ.
Trong đôi mắt hắn, vài hàng chữ lơ lửng bay ra từ thân thể Lâm Việt.
[Độ thiện cảm của Lâm Việt đối với bạn tăng 3 điểm.]
[Độ thiện cảm của Lâm Việt đối với bạn tăng 2 điểm.]
[Thân phận của bạn trong mắt người đối diện là: “chiến hữu thân thiết”, cái chết của bạn sẽ khiến bệnh tâm lý của Lâm Việt có chuyển biến xấu.]
A… Lại nữa rồi. Từ sau lần lợi dụng BUG để kiếm chút lợi ích nhỏ trong Thế giới luân hồi, Phong Mặc liền gặp vài “tác dụng phụ”.
Thẻ của hắn có vấn đề.
Đôi khi rõ ràng hắn không hề kích hoạt thẻ, vậy nhưng vẫn có một số thông tin của sự vật trước mắt tự động bay ra, muốn tránh cũng không được. Lần đầu tiên hiện tượng này xảy ra đã giúp hắn biết vị trí của hầm trú ẩn trong tiệm may, có thể coi là một chuyện tốt, bởi vậy lúc đó hắn còn cảm thấy khá hài lòng. Lần thứ hai thông tin tự động xuất hiện là khi cái đầu của Osawa Emi bay đi mất, có điều nội dung thông tin lại khiến hắn vô cùng khó chịu.
Một hàng chữ xóa tan niềm vui của hắn…
[Bạn là nhân vật khả nghi có ác ý can thiệp vào sự cân bằng của Thế giới luân hồi, sẽ bị tiêu hủy. Thời gian còn lại: 72 giờ.]
Mà hiện tại, dòng chữ uốn lượn quanh Lâm Việt lại khiến Phong Mặc lần đầu tiên cảm nhận được cái gì thật sự là “bất đắc dĩ”.
Phong Mặc không biết anh đang nghĩ gì, chỉ biết thiện cảm của anh đối với hắn đang không ngừng tăng lên.
Chuyện này… phiền phức rồi…
Phong Mặc chẳng hề có cảm giác gì đối với việc mình sắp bị tiêu hủy. Hắn vốn không phải một người luân hồi bình thường, tồn tại thì sao? Tiêu hủy thì sao? Từ ngày trải qua cái BUG kia, hắn đã hoàn toàn coi mình chỉ là một dãy số liệu, hắn không lưu luyến cuộc sống, cũng không sợ hãi cái chết.
Kỳ thực trước đó, Phong Mặc đã từng đôi khi đột ngột cảm nhận được “trực giác” của mình đang mách bảo điều gì.
Trước khi vòng Thế giới luân hồi đầu tiên kết thúc, hắn lao vào ngọn lửa tìm giám đốc công viên gấu trúc cũng là bởi “trực giác” này. Khi ấy hắn chỉ biết mình vô cùng muốn nhìn diện mạo của ông ta một lần, mà sau khi vạch cái đầu con rối của ông ta ra, gương mặt mà hắn thấy… giống hắn như khuôn đúc.
Bởi vậy, khi biết mình là người thủ hộ của Lâm Việt, rất có thể chỉ là một nhân vật do Thế giới luân hồi đắp nặn nên, hắn liền nhanh chóng chấp nhận thân phận của mình.
Sau đó nữa, hắn cảm thấy sẽ có một chế tài nhằm sửa chữa lại thành Cực Lạc, quả nhiên nó đã tới thật.
Trực giác cũng nói cho hắn biết ngày hôm nay Osawa Emi sẽ bị chim gϊếŧ chết, vậy nên hắn giúp Lâm Việt tới quán cà phê nhỏ gặp mặt cô ta, kết quả không ngoài dự đoán, cô ta đã chết dưới móng vuốt của đám sẻ biến dị.
Những dự cảm đã được chứng minh này đều khiến Phong Mặc hiểu rõ sự khác biệt của bản thân. Hắn là người thủ hộ của Lâm Việt, bởi vậy hắn đã quyết định trước khi bị Thế giới luân hồi tiêu hủy sẽ dốc hết sức lực giúp anh làm càng nhiều việc càng tốt.
Phong Mặc làm bộ buồn chán chìa tay ra, dùng khẩu hình miệng nói với Lâm Việt: “Di động.”
Lâm Việt lấy chiếc di động mình vẫn hay sử dụng ra khỏi nhẫn không gian, đưa cho Phong Mặc. Hắn bắt đầu tiếp tục chơi Minecraft, thu hoạch đủ loại hình hộp lập phương, xây một căn nhà thật lớn.
Lâm Việt vẫn chăm chú theo dõi động tĩnh của nhóm thợ luân hồi. Hơn mười phút sau, bọn họ rốt cuộc nắm được thời cơ thích hợp xông lên, một lưới bắt trọn cả đàn thú biến dị!
Anh im lặng ẩn mình trong chỗ nấp, tận mắt nhìn họ xử lý sạch sẽ đám động vật kia. Sau khi kết thúc một guồng săn, nhóm thợ luân hồi ai nấy đều có vẻ nhẹ nhõm không ít, bầu không khí cũng không căng thẳng như quá trình rình mồi trước đó.
Thấy đã đến lúc, Lâm Việt liền đánh tiếng chào họ từ xa, đồng thời giơ ra chiếc vòng trên cánh tay mình: “Xin hỏi chút, các anh có quen Yulia không? Tôi đã gϊếŧ chết người gϊếŧ Yulia, tôi muốn gia nhập với các anh.”
Một vài thợ luân hồi đã phát hiện ra Lâm Việt và Phong Mặc từ sớm, thế nhưng thấy chỉ có hai người, bọn họ chẳng buồn gây sự, cũng không nghĩ đối phương có thể cướp con mồi trong tay mình nên vẫn cố ý phớt lờ. Lúc này Lâm Việt vừa lên tiếng, nhóm thợ luân hồi tức thì giật mình kinh ngạc, vội vã kéo nhau lùi lại, đề phòng nhìn anh chằm chằm.
Lâm Việt cũng có chút bất an. Giữa hai bên vẫn còn chút khoảng cách, nếu cần thiết có lẽ có thể bỏ chạy thoát thân…
Anh âm thầm cẩn thận tính đường lui cho mình, nhưng may mắn làm sao, trong đoàn người này có người biết Yulia, thậm chí có hai người từng cùng Yulia dẫn nhóm của Lâm Việt về căn cứ, với sự bảo đảm của họ, nhóm thợ luân hồi tạm thời tin anh.
Bọn họ xem xét qua chiếc vòng trên tay Lâm Việt. Sau khi xác định nó là đồ thật, một người thợ luân hồi liền liên lạc với cấp trên, trao đổi về yêu cầu của anh.
Trong lúc đó, những người khác dùng dị năng kiểm tra Lâm Việt và Phong Mặc. Đo chỉ số thiện ác, lọc ra những ký ức liên quan tới Yulia, tạm thời khóa phản ứng dị năng, thử nghiệm sức mạnh dị năng của hai người… Chỉ cần họ không đào quá sâu hoặc tìm tới ký ức riêng tư, hai người sẽ luôn tình nguyện phối hợp.
Thấy Lâm Việt và Phong Mặc tỏ ra vô cùng tin cậy bọn họ, nhóm thợ luân hồi cũng dần thả lỏng. Kết quả kiểm tra cho thấy hai người kỳ thực vẫn có chút vấn đề nhỏ, bọn họ không thể đưa ra quyết định, thế nhưng cấp quản lý của căn cứ lại đồng ý gặp mặt hai người, tìm hiểu thông tin kỹ càng hơn một chút.
Quản lý căn cứ phái một người dẫn đường tới đón Lâm Việt và Phong Mặc. Người đó tên Mạc Ly, là một thanh niên vừa cao vừa gầy nhẳng, bộ dạng ngượng ngùng. Dị năng của hắn ta là [Độn thổ], có thể mang theo hai người di chuyển xuyên qua các công trình kiến trúc.
Mạc Ly dẫn Lâm Việt và Phong Mặc vượt qua một loạt đường phố ngõ hẻm, tiến dần về phía căn cứ.
Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy gã thanh niên dẫn đường, Phong Mặc vẫn luôn treo lên một nụ cười quái dị. Hắn nhiệt tình đến kỳ cục, liên tục tiếp lời Mạc Ly, trò chuyện vài câu đã “bắt trúng sóng”, khiến hắn ta nói không ngừng được.
Lâm Việt biết Phong Mặc đột nhiên hào hứng nói chuyện phiếm như vậy chắc chắn có sự bất thường, anh liền yên lặng lắng nghe.
Kết quả, thực sự có vấn đề.
Nói chuyện một hồi, Phong Mặc dần dẫn tới đề tài về các thần tượng trong thành Cực Lạc. Mạc Ly lập tức nói mình cũng say mê vài người, trong đó người hắn ta thích nhất là một thần tượng mới còn chưa quá nổi tiếng – Lâm Dương Dương.
Mạc Ly biết tất cả thông tin về Lâm Dương Dương, thậm chí còn thuộc như lòng bàn tay. Mỗi khi nhắc đến cô, trong đôi mắt gã thanh niên bộ dạng tầm thường này lại như lóe lên ánh sáng si dại!
Lâm Việt mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Thao thao bất tuyệt một hồi, Mạc Ly bỗng nhiên cười đểu giả nói một câu: “Tôi thật sự rất mê cô ấy, nếu được ngủ với cô ấy một đêm thì đời tôi coi như mãn nguyện.”
Vừa nghe câu này, cảm giác buồn nôn tức thì trào lên cổ họng Lâm Việt, lửa giận bùng cháy.
Thì ra, thì ra gã đàn ông trước mắt này lại coi Lâm Dương Dương là đối tượng ảo tưởng tìиɧ ɖu͙©!
Lâm Việt cố kiềm chế cơn kích động muốn đập nát đầu Mạc Ly, làm bộ lạnh lùng “À” một tiếng, vừa tỏ rõ sự căm ghét lại vừa không thể hiện thái độ phẫn nộ quá rõ ràng.
Chuyện có ý nghĩ dâʍ ɖu͙© đối với một cô bé vị thành niên rõ ràng là sai trái, Mạc Ly ít nhiều tự thấy đuối lý, bởi vậy dù nhận ra thái độ khó chịu của Lâm Việt hắn ta cũng không dám mặt dày bao biện cho mình, chỉ ngậm miệng không tiếp tục đề tài dang dở nữa, im lặng bước đi.
Mạc Ly đi trước dẫn đường, Lâm Việt phía sau nhíu mày nhìn Phong Mặc. Anh biết có lẽ nhờ BUG hoặc sự việc nào đó mà Phong Mặc đã phát hiện ra sở thích thầm kín này của Mạc Ly từ trước, thế nhưng tại sao hắn lại cố ý tiết lộ cho anh? Mục đích của hắn là gì?
Thừa dịp Mạc Ly không chú ý, Phong Mặc liền dùng khẩu hình miệng “nói” với Lâm Việt một câu…
“Chờ ám hiệu của tôi, tôi ra hiệu một cái anh lập tức gϊếŧ hắn.”
Yên lặng trao đổi với anh xong, Phong Mặc lại tiếp tục trò chuyện với Mạc Ly.
Lâm Việt trầm mặc.
Vất vả lắm mới tìm được một người dẫn đường, anh không hiểu tại sao phải gϊếŧ hắn ta.
Thế nhưng nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Phong Mặc, anh chỉ biết… hẳn lại là một bí mật khác rồi.
Đã vậy, anh sẽ bình tĩnh chờ tín hiệu của hắn.