Quyển 3 - Chương 36: Săn thủ phú - chó biết cười

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trò Chơi Tận Thế - Quyển 3 - Chương 36: Săn thủ phú - chó biết cườiDị năng đã được kích hoạt, Lâm Việt liền thử cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể.

Thế nhưng không có bất kỳ cảm giác gì.

Trước kia anh từng xem qua một số tài liệu, trong đó nói sau khi kích hoạt dị năng cần phải đến Thế giới luân hồi mới có thể dùng. Trong mỗi Thế giới luân hồi đều có thể tìm được “thuốc bổ sung năng lượng” – là một thứ không có hình dạng cố định, cũng không thể mang về giao dịch tại trạm trung chuyển. Ngoài ra, chỉ có người luân hồi đã kích hoạt dị năng mới có thể sử dụng “thuốc” này, nếu người không có dị năng cố ý dùng nó, nhẹ thì trúng độc, nặng thì sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Lâm Việt nhìn về phía Lâm Dương Dương: “Em cũng chưa dùng dị năng bao giờ phải không?”

Lâm Dương Dương ngước đôi mắt xanh biếc: “Chưa dùng lần nào, nhưng mà em xem nhiều tư liệu nên biết cách dùng rồi.”

Chung Linh đứng bên cạnh tò mò hỏi: “Dương Dương, còn huyết thống của cậu thì có tác dụng gì?”

Lâm Dương Dương nghiêng đầu nhớ lại: “Huyết thống thì sẽ có hai loại năng lực với một nhược điểm, huyết thống quạ ba chân của tôi có năng lực bay lượn và chịu nhiệt, nhược điểm là sợ nước.”

Vẻ ngưỡng mộ trong mắt Chung Linh càng thêm đậm, nhưng theo đó còn pha chút lo lắng: “Tớ đây sức chiến đấu thấp lại không có dị năng… Sẽ không gây cản trở chứ?”

Lâm Việt trái lại không hề để tâm: “Không phải hệ thống đã nói thế giới này có xác suất nhỏ có thể nâng cao sức chiến đấu, kích hoạt dị năng sao? Sau khi vào đó rồi anh với Dương Dương sẽ cố gắng một chút, gặp đội mạnh thì tránh, tranh thủ giành chút lợi thế giúp mọi người tăng sức chiến đấu, kích hoạt dị năng.”

Thời gian mở cửa Thế giới luân hồi số 0151 còn hơn tám tiếng đồng hồ.

Năm người hiện tại tổng cộng chỉ còn mấy trăm đồng tiền, họ quyết định không tiếp tục tiêu pha nữa, giữ lại để phòng khi gặp chuyện bất ngờ.

Lâm Việt cùng các đồng đội lên xe buýt trở lại căn nhà thuê. Trước kia học viên ở chùa tại nhà anh rất nhiều, cả nam lẫn nữ đều ngủ chung tại phòng khách, ngăn cách ra bằng một mảnh vải. Hiện giờ họ chỉ có năm người, không đến nỗi chen chúc chật hẹp, Lâm Việt liền dành phòng ngủ cho Lâm Dương Dương và Chung Linh, còn ba người đàn ông các anh cùng ngả ra đất ngủ ngay trong phòng khách.

Để chuẩn bị cho thế giới ngày mai, đêm nay nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.

Trước khi ngủ, Lâm Việt dùng 50 đồng mua một vài tài liệu liên quan tới dị năng của mình.

Dị năng “thú thân”, ý trên mặt chữ, sau khi kích hoạt dị năng, người ta sẽ sở hữu thân thể động vật, về phần biến thành động vật gì thì không có tiêu chuẩn cụ thể, sau đó mỗi lần thăng một cấp sẽ có thêm một loại hình thái ngẫu nhiên, hình thái sau mạnh hơn hình thái trước, tất cả đều mang đầy đủ ưu nhược điểm của động vật nguyên gốc, thể chất và trọng lượng cũng sẽ được nâng cấp theo mức độ phù hợp.

Nói như vậy, chỉ khi đi vào Thế giới luân hồi mới có thể biết chính xác mình có khả năng biến thành động vật gì.

Lâm Việt không suy nghĩ chuyện này nữa, anh đặt đồng hồ báo thức, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.



Tất cả những người đã đăng ký đều sẽ tự động được đưa vào Thế giới luân hồi. Chỉ cần chờ tới giờ mở cửa, những người đăng ký tập hợp thành đội sẽ xuất hiện tại cùng một chỗ, người đăng ký đơn lẻ sẽ tới những nơi có ít người xung quanh.

Sáng sớm, năm người đội Lâm Việt đã sẵn sàng chờ xuất phát.

Quy định về đồ đạc có thể mang theo từ trạm trung chuyển vào Thế giới luân hồi khá thoải mái, thế nhưng cũng chỉ bao gồm áo giáp phòng hộ, dụng cụ thường dùng, đồ dùng cá nhân, công cụ cứu hộ, các loại dao kéo và thuốc phổ thông, không thể mang theo điện thoại di động, công cụ có công năng đặc biệt hoặc vũ khí có tính sát thương cao.

Thật ra Lâm Việt cũng không mua nổi bao nhiêu đồ đạc, phần lớn đồ trong không gian của anh đều là đồ lấy được từ con tàu biển chở khách lúc trước, thế nhưng khi vào thành Cực Lạc đã bị lọc một lần, không còn vật gì đặc biệt. Để đảm bảo an toàn, tất cả đồ dùng trong căn nhà đang thuê cũng được anh thu vào nhẫn.

Năm người xuống tầng, gửi điện thoại di động tại một cửa hàng gần đó, sau đó cùng đứng trước cửa tiệm đợi qua mười phút cuối cùng.

Chờ lâu có chút buồn chán, Lâm Việt liền mua năm cây xúc xích nướng trong cửa hàng, mỗi người một cây vừa ăn vừa nói chuyện.

Tất cả thức ăn bán trong thôn Vô Vi đều là đồ trẻ con thích ăn, ngay cả xúc xích cũng là loại hơi ngọt, lớp vỏ khô giòn bao chặt phần thịt xay mọng nước, bên ngoài còn quết một lớp mật ong mỏng, vừa cắn một miếng, dầu mỡ bóng nhẫy tức thì tràn ra.

Bởi luôn phải giữ vóc dáng thanh mảnh, Lâm Dương Dương đã lâu chưa được ăn những món nóng nhiều calo như vậy, thế nên lúc này cô ăn vô cùng sung sướиɠ, đôi mắt híp lại, miệng khẽ ngâm nga, vẻ mặt hạnh phúc như một chú mèo thỏa mãn.

Lâm Việt vừa ăn một miếng lập tức nhíu mày, anh vốn không thích ăn ngọt, có điều không nỡ bỏ đi, cất vào không gian lại sợ mình quên mất, rốt cuộc đành cứ cầm cây xúc xích trong tay, chốc chốc lại do dự cắn một cái.

Phong Mặc nháy mắt đã ăn xong cây xúc xích của mình. Nhìn Lâm Việt đầy vẻ miễn cưỡng, hắn liền tiếc rẻ nói: “Ngon quá đi mất! Anh không thích hả? Đưa tôi, tôi ăn hộ cho.”

Lâm Việt liếc cây xúc xích còn hai phần ba trong tay, lắc đầu từ chối: “Tôi ăn từ từ là được.”

Những khi có đầy đủ thức ăn, Lâm Việt không thích ăn đồ thừa của người khác, cũng không muốn người khác ăn lại thứ chính mình đã đυ.ng. Có điều Phong Mặc không nghĩ nhiều đến thế, hắn chỉ biết xúc xích rất ngon, anh không cho, hắn liền tự vào cửa hàng mua một cây khác.

Cây xúc xích nóng hổi vừa vào tay còn chưa kịp ăn, thời gian mở cửa đã tới.

Trước mặt năm người đồng loạt nhảy ra khung thông báo: [Bạn đã vào Thế giới luân hồi.].

Cảnh sắc xung quanh dần dần mờ nhạt vặn vẹo, ba giây sau, quá trình chuyển đổi không gian hoàn tất, năm người xuất hiện tại một con hẻm nhỏ xa lạ.

Đây là một thành phố hiện đại bình thường, các biển hiệu xung quanh đều là tiếng Anh, người qua đường phần lớn là người da trắng, rõ ràng không phải Trung Quốc, cũng không biết là nước nào.

Bầu trời âm u lất phất mưa, nhiệt độ không khí khá thấp, hẳn là thời tiết cuối mùa thu.

Sau khi bối cảnh xung quanh đã hoàn toàn ổn định, một loạt khung thông báo mới cũng liên tiếp bật ra.

[Nhiệm vụ của các bạn: Dẹp loạn thú triều*.]

(*Thú triều: Thú hoang, động vật tập hợp lại thành bầy lớn tấn công, như kiểu cuộc tấn công của thiên nhiên hoang dã

ế.)


[Thời hạn: Không có thời hạn (Tỉ lệ chênh lệch về tốc độ thời gian so với thành Cực Lạc: 30:1).]

[Nhiệm vụ phụ: Trò chơi săn mồi. Con mồi là người luân hồi số 00001, Tống Kim Dân.]

[Quy tắc kết thúc trò chơi: Tính theo đơn vị đội ngũ, đội ngũ sống sót cuối cùng sẽ giành chiến thắng, tuy nhiên nếu nhiệm vụ của Thế giới luân hồi quá khó khăn không thể hoàn thành, người luân hồi có thể lựa chọn con đường thoát khỏi trò chơi.]

Cùng với thông báo, ảnh chân dung của Tống Kim Dân cũng được chiếu rõ mồn một trên nền trời. Nửa phút sau, cả hình ảnh và thông báo đều biến mất.

Thông báo nhiệm vụ lần này vô cùng ngắn gọn. Dẹp loạn thú triều? Vậy… Thú triều ở đâu?

Lâm Việt ngẩng đầu, cơn mưa dường như nặng hạt hơn rồi.

Anh lấy năm chiếc ô từ trong không gian, đưa cho mỗi người một chiếc, sau đó một tay cầm ô, một tay biến thẻ luân hồi của mình thành hình dạng chiếc nhẫn.

Phong Mặc bên cạnh cũng biến thẻ luân hồi thành kính mắt không số, thoải mái đeo lên. Giang Thủy Hàn không có thẻ không cần ngụy trang, thẻ của Chung Linh và Lâm Dương Dương lại không cách nào biến thành những hình dạng thông thường, Chung Linh chỉ có thể đút bàn tay có hình xăm vào túi, Lâm Dương Dương lại lôi ra một đôi găng tay đeo lên.

Để che giấu bề ngoài đặc biệt của mình, tối hôm trước Lâm Dương Dương đã thay một bộ quần áo giản dị, tóc tết bím quấn lên cao giấu trong mũ lưỡi trai, thoạt trông chỉ giống một thiếu nữ da trắng kiều diễm có đôi mắt đẹp mà thôi.

Lâm Việt liếc cây xúc xích nướng trong tay, rốt cuộc cũng tìm ra lý do ném nó đi.

Anh nhìn chằm Phong Mặc: “Ở đây có vẻ không có bán món xúc xích này đâu, đưa tôi ném đi, lộ liễu quá.”

Phong Mặc cười gượng đưa xúc xích trong tay ra.

Lâm Việt cầm hai xiên xúc xích đi tới thùng rác bên đường toan ném xuống, thế nhưng ngay khi chỉ còn cách đó vài mét, phía sau thùng bỗng vang lên tiếng “răng rắc” rõ ràng.

Liên tưởng tới cái gọi là “thú triều” vừa rồi, Lâm Việt lập tức căng thẳng, phản xạ lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn chằm chằm chiếc thùng.

Một cục lông nhung từ sau thùng rác ló ra, cái đầu nhỏ còn mắc một chiếc túi nilon đen bóng. Cục lôиɠ ʍυốn vẫy rơi thứ trên đầu mình, không ngờ hai cái chân sau ngắn ngủn vụng về loạng choạng lại vấp vào nhau, thân mình nghiêng một cái ngã lăn ra đất.

Túi nilon trên cái đầu lông xù rơi xuống, lộ ra một đôi mắt đen lúng liếng tròn xoe.

Hóa ra là một con chó hoang lông trắng.

Đuôi mắt chú chó hoang cụp xuống đầy tội nghiệp, kéo lòng cảnh giác của Lâm Việt hạ xuống đôi phần.

Ánh mắt anh đảo qua cái bụng nhấp nhô của chú chó. Chó con cũng ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nó liền thấy thứ anh đang cầm – xúc xích.

Chó trắng nhỏ vẫn giữ nguyên bộ dạng tội nghiệp, cái đuôi vẫy vẫy càng lúc càng nhanh, khóe mép rỉ nước bọt óng ánh.

Lâm Việt rốt cuộc bị ánh mắt này đánh bại. Anh rút hai que xiên ném vào thùng rác, còn xúc xích thì thả xuống bên chân chó nhỏ. Cái đuôi trắng lông xù tức thì ngoáy tít như cánh quạt trực thăng, cái đầu nhỏ chúi xuống, vui sướиɠ ngấu nghiến gặm xúc xích.

Lâm Việt lại cẩn thận quan sát chú chó thêm một lát. Sau khi xác nhận con chó này không có khả năng công kích, gần đó cũng không có động vật nguy hiểm nào, anh liền lặng yên ra khỏi con hẻm.

Đến khi trở lại bên cạnh đồng đội, Lâm Việt rốt cuộc phát hiện ra cơn mưa này có chút kỳ lạ.

Chỉ mấy phút ngắn ngủi, nhiệt độ không khí rõ ràng đã hạ xuống vài độ, trong nước mưa cũng lẫn vô số hạt nhỏ trong suốt.

Là tuyết.

Hiện tại thành Cực Lạc đang vào độ cuối thu, nơi đây cũng vậy, dù có tuyết rơi cũng không phải chuyện lạ lùng, thế nhưng cơn mưa tuyết này lại đổ xuống quá dày, quá mạnh, cứ như thể họ đang đứng dưới đáy chiếc đồng hồ cát vậy.

Mưa tuyết chớp mắt đã phủ kín tầm nhìn, năm người cảm thấy không ổn, vội vã tìm một mái hiên trú tạm.

Họ vừa tránh đi chưa bao lâu, trận tuyết lại bất ngờ kết thúc.

Lớp tuyết mỏng manh phủ trên mặt đường thoáng chốc đã tan thành nước, lặng lẽ thấm xuống nền đất lạnh. Những người trên phố đều mang vẻ mặt khó hiểu, thế nhưng họ chỉ phàn nàn hai câu rồi lại tiếp tục làm chuyện của mình, không ai để tâm tới một trận tuyết rơi chưa tới vài phút.

Mưa tuyết tạnh, mây đen tản đi, bầu trời rốt cuộc trong xanh trở lại.

Năm người hạ ô của mình xuống, sắc mặt nghiêm túc nhìn nhau.

Hiển nhiên, trận mưa tuyết không sao giải thích nổi này e rằng chính là điềm báo hủy diệt cho một thế giới.

Lâm Việt đảo mắt nhìn một vòng xung quanh: “Chúng ta tìm nơi nào ít người lại an toàn một chút đã.”

Đội của Lâm Việt xuyên qua con hẻm có chú chó hoang vừa rồi, dự định tới đầu hẻm bên kia tìm một nơi tạm trú phù hợp.

Chú chó lưu lạc vẫn còn ở bên cạnh thùng rác, có lẽ vì đã ăn no, nó đang nằm ngửa phơi bụng ngẩn ngơ nhìn trời.

Khi đi ngang qua, Lâm Việt vô tình liếc mắt nhìn nó một cái, chú chó kia cũng dõi mắt nhìn thẳng anh. Chẳng biết tại sao, rõ ràng khi nãy đối diện với nó anh chỉ cảm nhận được sự đáng thương, ấy vậy mà hiện tại, vẫn là khóe mắt hơi cụp kia, anh lại nhìn thấy trong đôi mắt nó sự thâm thúy.

Cảm giác kỳ lạ đó chỉ lướt qua trong nháy mắt, hai viên bi tròn xoe thoáng cái đã lại toát ra vẻ ngây thơ tội nghiệp, nó lắc cái đuôi về phía Lâm Việt, tiếp tục nằm phơi nắng.

Lâm Việt nhíu mày. Anh cũng không chắc cảm giác từ cái nhìn của con chó vừa rồi có phải do mình tưởng tượng hay không…

Lắc lắc đầu, Lâm Việt không tiếp tục để ý tới chú chó hoang nữa.

Đầu kia con hẻm nối với một tuyến đường lớn. Thành phố này không có nhiều tòa nhà lớn, hầu hết nhà cửa xung quanh đều là nhà nhỏ ba tầng, có vườn hoa xinh xắn và một khoảng sân.

Ngay khi năm người đi ngang qua một căn nhà sơn màu lam nhạt, bước chân Lâm Việt bỗng nhiên chậm lại, ánh mắt bất giác lướt tới trong sân.

Nhà này cũng có nuôi chó.

Nghĩ tới ánh mắt của chú chó lưu lạc vừa rồi… Lâm Việt quyết định đứng lại nhìn thêm một lát.

Chủ nhà là một ông lão mập mạp, lúc này ông ta đang ngồi giữa sân hóng nắng, trước mắt là hai chú chó lông vàng đang vẫy đuôi đùa giỡn, nhảy nhót đuổi theo một quả bóng rổ. Ông lão lười biếng nói gì đó với hai chú chó, tiếng Anh của ông ta mang giọng địa phương đặc biệt, Lâm Việt không nghe rõ, chỉ hiểu đại ý rằng ông ta lo nước mưa làm bẩn sân, thấy lông trên mình hai con chó đã bẩn bê bết liền đuổi chúng nó vào chuồng.

Hai chú chó lông vàng rõ ràng còn chưa thỏa mãn, nũng nịu cọ cọ ống quần ông lão, muốn ông cho chúng chơi thêm một chút.

Ông lão vẫn kiên quyết không đồng ý, chỉ vào chuồng chó quát lớn, bắt chúng nhanh nhanh chui vào.

Đúng lúc này, hai chú chó bỗng trở nên có chút quỷ quái. Chúng nó thoáng liếc nhau, ánh mắt lộ vẻ khôn khéo ranh ma.

Lâm Việt nhìn thấy, hai con chó lông vàng tưởng như ngây thơ vô tội, thế nhưng khóe miệng chúng lại cong lên kỳ dị!

Chúng… cười?

Đúng, chúng đang cười!

Nụ cười quái dị chỉ chớp mắt đã biến mất, hai cái đầu đồng loạt quay về phía Lâm Việt, giương đôi mắt âm u lạnh lẽo.

Bốn người còn lại cũng đã nhận ra có chuyện bất thường, lập tức tụ lại đứng sau anh. Có lẽ thấy họ nhiều người, hai con chó vàng lại trở về với bộ dạng hồn nhiên bình thường, ngoắc ngoắc cái đuôi chạy tới chuồng sắt.

Ông lão chủ nhà phơi nắng một lát rồi cũng đứng dậy về phòng, từ đầu đến cuối dường như không hề để ý tới nhóm người xa lạ.

Chủ nhân vừa đi khuất, hai con chó vàng một lần nữa chui ra.

Hai con chó này là một đực một cái, trong lúc chó đực thân mình đồ sộ đứng canh chừng ngoài cửa, con cɧó ©áϊ lặng lẽ lẻn qua cửa sau vào nhà. Lâm Việt vô cùng tò mò không biết chúng rốt cuộc muốn làm gì, liền cùng bốn đồng đội nấp sau vườn cây bên cạnh tiếp tục quan sát.

Mấy phút sau, con cɧó ©áϊ lại theo lối cửa sau ra ngoài, trong miệng còn ngậm một hộp thuốc, là thuốc dạng ống tiêm giống như insulin*.

Con chó mang hộp thuốc tới góc đặt chuồng, thoăn thoắt đào một cái hố chôn xuống. Trong suốt thời gian cɧó ©áϊ bận rộn, con chó đực to lớn vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía năm người, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.

Năm người im lặng nhìn thoáng qua nhau.

Hành động của hai con chó thật quái dị, mà sự quái dị đó chắc chắn có liên quan tới tai họa sắp đổ xuống thế giới này!



*Có ai có ý kiến gì về chữ thú triều không, tớ thì tớ rất muốn tìm một từ nào đấy Việt hơn chút, nhưng thật sự là không nghĩ ra nổi, chả lẽ cho một cụm “thú hoang tấn công” này nọ thì ới giời ơi củ chuối.

*Insulin là thuốc điều trị bệnh tiểu đường, được dùng bằng cách tiêm vào cơ thể. (Hự hự nhìn cái ống tiêm đã thấy đau run cmn rẩy rồi >”Trò Chơi Tận Thế - Quyển 3 - Chương 36: Săn thủ phú - chó biết cười