Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi Tận Thế

Quyển 5 - Chương 151: Ba nội quy trường học

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
(*Trong chương này có nhắc đến “Cổ“:chắc mọi người cũng biết “cổ

trùng” nhỉ? Cái con có độc dược cực mạnhấy. Theo “Thông chí lục thư lược” của tác giả Trịnh Triều đời nhà Tống, người xưa tạo “cổ trùng” bằng cách đem tất cả những loại côn trùng có độc, bỏ vào một cái vò, để cho chúng cắn xé lẫn nhau. Sau cùng sẽ chỉ còn lại một con sống sót thì lấy con côn trùng ấy làm “cổ”. – Copy từ

TruyenHD)


Phong Mặc bước vào khu lớp học, xem qua bản đồ cứu hộ dán tại tầng một. Trên tấm bản đồ đánh dấu rõ các lối đi trong tòa nhà, nhà vệ sinh, phòng làm việc, tên phòng học,…

Đây là tòa nhà của khối cấp hai, từ tầng một tới tầng bốn đều có hành lang nối sang một tòa nhà đôi khác. Tòa nhà ấy là khu lớp học của khối cấp một, cửa hành lang đang đóng, phải có chìa khóa mới có thể mở.

Nhìn dãy hành lang từ tầng một tới tầng bốn trên bản đồ, Phong Mặc nở nụ cười.

Không khác với bản đồ nhiệm vụ hắn đã bố trí trước kia là bao. Nếu quy luật của trò chơi này dựa theo những gì hắn sắp đặt, vậy… chắc hẳn là ở chỗ đó rồi.

Phong Mặc thử đổi nhiều góc độ nhìn hành lang kính hẹp dài kia, tiếc rằng nhìn từ phía nào cũng vẫn không thể thấy rõ ràng tình hình bên trong. Vị trí tốt nhất để thăm dò là từ hai phòng học trong góc, nhưng hiện tại các NPC còn đang học, hắn không có cách nào đột nhập vào.

Phong Mặc chậm rãi bước từng bước nhẹ nhàng trên lối đi, trầm ngâm suy nghĩ xem phải làm sao mới vào được hành lang dài kia.

Đúng rồi, hắn còn chưa thử dị năng mới.

Giống như Lâm Việt, cơ thể hắn đã được tạo lại, dị năng cũng đã thay đổi thành [Cường hóa]. Đây là một loại năng lực thông thường, thậm chí có thể gọi là “nhàm chán”, công năng duy nhất của nó là gia cố cơ thể, khiến các chức năng của cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn.

Ừm, có thể gia cố tất cả các mặt… Cho nên có rất nhiều “trai bao” ở thành Cực Lạc sở hữu năng lực [Cường hóa], cũng từ đó mà dị năng này mang tiếng xấu có phần nhơ nhuốc.

Loại dị năng bình thường đến đáng chán, hắn thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc dùng nó, nhưng hiện giờ có lẽ đã tới lúc rồi.

Phong Mặc dừng lại trước cánh cửa hành lang tầng hai. Cửa này không chỉ bị khóa mà còn bị quấn một chuỗi xích sắt, hai tầng phòng hộ.

Hắn vươn tay gảy nhẹ dây xích. Xích kim loại va chạm với mặt cửa kêu lạch cạch, sợi xích lớn cỡ ngón út, muốn bẻ gãy cũng không phải chuyện dễ dàng.

Có điều… Tại sao hắn phải bẻ gãy nó?

Phong Mặc mỉm cười, nắm lấy ổ khóa hình vuông móc trên mắt xích. Loại khóa này thoạt nhìn rất kiên cố, kỳ thực chỉ cần đủ sức mạnh thì có thể dễ dàng giải quyết nó.

Hắn chẳng cần kích hoạt dị năng, một tay cầm đáy khóa, một tay nắm lấy phần móc chữ U, ấn mạnh xuống.

“Két” một tiếng, lõi khóa bị Phong Mặc dùng bạo lực phá hỏng, nhẹ nhàng rút một cái đã mở ra. Hắn khẽ gỡ ổ khóa khỏi xích sắt, đặt trên bệ cửa sổ bên cạnh.

Ngay khi hắn đang tháo dây xích, tiếng giảng bài trong một lớp học bên cạnh chợt dừng lại. Tiếp đó, âm thanh học sinh chậm chạp đọc bài vang lên, nghe có chút lười nhác còn lẫn thêm vài tiếng cười đùa.

Là một người luân hồi có sức chiến đấu 100 điểm, ngũ giác của Phong Mặc rất nhạy bén. Hắn nghe thấy nữ giáo viên trong phòng nói một câu: “Cô đến văn phòng một lát, các em học thuộc bài đi.”

Phong Mặc nhướn mày, xoay mình lại nhìn cửa trước của lớp học.

Hắn đang đứng cuối hành lang, không có nơi trốn, chỉ cần cô giáo kia bước ra ngoài sẽ thấy hắn ngay. Tuy cô ta không thể tạo ra uy hϊếp gì đối với hắn, nhưng nếu nhiệm vụ này đã thay đổi thì rắc rối rồi.

Nếu NPC mục tiêu không ở vị trí hành lang mà hắn đã sắp xếp, vậy sự có mặt của cô giáo sẽ là đánh rắn động cỏ.

Nghĩ vậy, Phong Mặc yên lặng tiến lại gần cánh cửa phòng học, đứng một bên chờ đợi.

Vài giây sau, quả nhiên có một phụ nữ trẻ đi ra từ sau cửa.

Người đó đang nhíu chặt đôi mày, viền mắt đỏ bừng, dường như lòng ôm tâm sự. Cũng bởi chút tâm sự ấy mà khi vừa nhìn thấy Phong Mặc đứng cạnh cửa, cô ta kinh hoảng nhưng lại không thể kịp thời phản ứng.

Kỳ thực dù có kịp phản ứng, Phong Mặc cũng sẽ không cho cô ta cơ hội kêu lên. Người phụ nữ còn đang đóng cửa, hắn đã nhanh tay bịt miệng, lôi cô ta vào ngực rồi giáng một đòn ngay vùng đầu, dùng sức lực hơn người của mình đánh ngất cô ta.

Các học sinh trong phòng vẫn đang học thuộc bài, tiếng đóng cửa phòng chồng lên âm thanh thân người ngã nhào xuống đất, hoàn toàn không có ai nhận ra cô giáo đã bị đánh lén.

Nữ giáo viên đang cầm một chiếc túi nhỏ, trong túi là vài món đồ thông thường: tiền lẻ, đồ trang điểm, giấy bút, giấy ướt, áo mưa,… Phong Mặc lục tìm hồi lâu, móc ra được một chùm chìa khóa từ túi xách của cô ta, trên chiếc chìa khóa không lớn lắm có dán nhãn số “15”, hẳn là chìa khóa tủ đồ trong văn phòng.

Có lẽ sẽ có ích, Phong Mặc nghĩ rồi nhét chìa khóa vào túi.

Kéo cô giáo đã ngất xỉu tới cửa hành lang dài nối hai tòa nhà, hắn kích hoạt dị năng của mình.

Khi được đưa vào cơ thể mới của hắn, dị năng [Cường hóa] này đã được ngầm công nhận là cấp hai. Nếu là dị năng cấp một thì chỉ có thể củng cố cơ bắp toàn thân, còn cấp hai lại có thể chọn một bộ phận để gia tăng sức mạnh.

Phong Mặc lựa chọn tập trung gia cố ngón tay của mình.

Dồn tất cả năng lượng tới ngón trỏ và ngón giữa tay phải, hắn nhìn xuyên qua khe cửa, xác nhận vị trí chốt khóa rồi nhắm thẳng vào đó mà đâm mạnh hai ngón tay vào.

Đối với người sở hữu dị năng như hắn, cửa gỗ bọc sắt không hề rắn chắc, chỉ một cú đâm đã có thể xuyên thủng ra hai cái lỗ nhẵn nhụi, vừa vặn phá tan hai chốt khóa. Mà bởi hắn đã củng cố ngón tay của mình, da trên tay cũng không bị lá sắt sắc bén cắt rách, ngoài vài mẩu vụn gỗ dính ngoài da thì không khác gì bình thường cả.

Hắn đẩy cánh cửa vốn khóa chặt, cẩn thận mở lối vào hành lang dài.

Kết quả lại khiến hắn có chút thất vọng.

Trong hành lang trống rỗng không có bất kỳ vật gì, tất nhiên cũng không có NPC đã nhiễm virus zombie.

Xem ra nhiệm vụ hiện tại quả thật không giống tình huống hắn đã sắp đặt.

Rắc rối nhỏ này chẳng hề dấy lên cơn giận của Phong Mặc. Ngược lại, vẻ mặt hắn còn có phần vui thích, nụ cười cũng càng thêm rạng rỡ.

Nếu thử thách mà hắn nhận lại giống hệt những gì hắn đã bố trí, vậy chẳng phải rất thiếu tính thách thức hay sao? Đối với hắn, tình huống không rõ như bây giờ mới là trò chơi thú vị nhất!

Phong Mặc ra khỏi hành lang.

Hắn nhìn nữ giáo viên ngất xỉu cạnh cửa, đôi đồng tử lóe lên ánh điên cuồng.

Nhiệm vụ chỉ yêu cầu hắn diệt trừ zombie lẫn trong đám người. Trên lý thuyết, hắn có thể gϊếŧ sạch toàn bộ NPC, mà thời gian ba tiếng hẳn cũng đủ để hắn giải quyết hết cả ngôi trường.

Dựa trên tính cách của hắn, đây tất nhiên là lựa chọn tối ưu nhất.

Có điều… Nếu hắn làm vậy… Lâm Việt sẽ tức giận.

Lâm Việt chắc chắn sẽ nổi giận.

Nghĩ tới điều này, sự điên cuồng trong mắt Phong Mặc nhanh chóng rút đi.

Không được, phải đổi sang một phương pháp bình thường hơn chút.

Hắn cúi đầu nhìn quần áo trên người mình. Áo sơ mi rộng màu xám nhạt, quần jeans đen, giày thể thao đen, trang phục rất bình thường. Bởi thẻ của hắn không còn là [Phân tích số liệu] nên kính mắt đã biến mất, nếu tìm đâu đó được một cặp kính… thật ra có thể ngụy trang thành một giáo viên trẻ.

Liếc nhìn cô giáo đang bất tỉnh nhân sự, vừa rồi khi hắn lôi cô ta tới đây, kính mắt của cô ta còn móc trên cổ áo.

Phong Mặc gỡ cặp kính xuống, thử đeo trên mặt mình. Tạm được, số độ không cao, thoạt trông cũng coi như ổn thỏa. Tuy đeo kính nhìn sự vật có hơi mờ lại hơi choáng váng đầu óc, nhưng bởi hắn là người luân hồi, tố chất thân thể khá mạnh mẽ, chút cảm giác khó chịu ấy cũng nhanh chóng được tự động cân bằng.

Thích ứng nửa phút, hai mắt Phong Mặc đã quen với hình ảnh mờ ảo kia.

Zombie mà Phong Mặc sắp xếp cho nhiệm vụ của Thế giới luân hồi khi trước là một nữ sinh lớp tám. Hắn dự định trước tiên sẽ đi kiểm tra hồ sơ học sinh của trường xem có nữ sinh đó hay không, biết đâu Sứ giả bích chỉ thay đổi vị trí chứ không đổi NPC mục tiêu thì sao?

Hồ sơ học sinh chắc hẳn sẽ nằm trong kệ tài liệu đặt tại văn phòng hiệu trưởng. Về phần phòng hiệu trưởng ở đâu… Hắn hiện tại cũng chẳng cách nào xác định, dù sao bối cảnh nơi đây có khác biệt với bối cảnh nhiệm vụ hắn đặt ra.

Đành dùng năng lực thẻ xem sao.

Phong Mặc sử dụng [Mắt luân hồi] của mình quét về hướng cô giáo đang ngất xỉu.

Tất cả những chuyện từng xảy ra trong cuộc đời cô giáo lập tức chuyển thành hình thức một bộ phim chiếu ra trước mắt hắn. Bởi không cần cho người khác xem, chỉ cần để chính mình biết, Phong Mặc đã chỉnh tốc độ phát hình lên mức cao nhất, không cần dùng mắt mà trực tiếp dùng đại não tiếp nhận thông tin.

Vài giây sau, quá trình tiếp nhận hoàn tất, cả cuộc đời cô giáo đã được lưu trữ trong trí nhớ của hắn.

Thử bóc tách phần ký ức này, Phong Mặc xác định cô ta không phải NPC zombie mình cần tìm.

Có điều hồi ức của cô ta vẫn thật thú vị, khiến hắn hoàn toàn thay đổi mạch suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.

Không vội đi tìm tài liệu, hắn muốn gặp đám học sinh biếи ŧɦái nơi đây trước.

Phong Mặc kéo nữ giáo viên vào hành lang, bấm tỉnh cô ta.

Cô giáo bị đau đến tỉnh.

Vừa tỉnh lại, đập vào mắt cô ta là gương mặt vô hại của Phong Mặc. Dù hắn mặt mũi đẹp trai lại đang nở nụ cười dịu dàng, nhưng lúc này cũng không thể khiến cô ta nảy sinh chút tín nhiệm.

Cô ta nhớ rõ mình đã bị tập kích, mà nơi này lại là một hành lang vốn phải khóa kín quanh năm.

Nhìn về phía Phong Mặc, trong mắt cô giáo tràn ngập hoảng sợ. Nước mắt thoáng chốc dâng trào, cô ta vội quỳ xuống trước hắn, lấy giấy bút trong túi xách của mình ra, vội vàng viết…

[Anh là người Xa Mộng Nam gọi tới sao? Xin lỗi, tôi thật sự biết lỗi rồi, đừng hành hạ tôi nữa, anh muốn tiền tôi đồng ý cho anh tiền, chỉ cần tôi có thể gánh thì bao nhiêu cũng được… Đừng dùng miệng nói, dùng giấy bút trao đổi đi, tôi van anh!]

Phản ứng của cô ta rất không bình thường.

Nhưng trong ngôi trường đã bị Sứ giả bích nhúng tay này, phản ứng đó kỳ thực lại là bình thường.

Thông qua ký ức của cô giáo, Phong Mặc biết trường học này đã bị bóp méo, cắm thêm vài quy định quái dị…

Thứ nhất: Đây là một ngôi trường hoàn toàn khép kín, tất cả học sinh đều vào trường từ lớp một, phải tới khi tốt nghiệp cấp ba mới được rời trường, trong quá trình học không được gặp phụ huynh dù chỉ một lần, nếu liên lạc với người nhà sẽ bị đuổi. Tất cả tin tức về thế giới bên ngoài đều được lãnh đạo trường sàng lọc tầng tầng rồi mới công bố, họ chỉ có thể bị động tiếp thu, không thể chủ động tìm hiểu.

Thứ hai: Học sinh đạt hạng nhất của mỗi khối trong kỳ kiểm tra sát hạch có thể đưa ra yêu cầu với một giáo viên phụ trách của mình. Bất kể là yêu cầu biếи ŧɦái gì, giáo viên vẫn phải làm hài lòng học sinh đó, nếu không đáp ứng được sẽ bị gϊếŧ chết.

Thứ ba: Chủ tịch trường học này là dân xã hội đen, các giáo viên tới giảng dạy ở đây đều là người có va chạm với tổ chức của ông ta, tất cả đều bị cấy bom trong cơ thể, hơn nữa còn luôn bị nghe lén, chỉ cần giáo viên nào không tuân thủ quy định của trường, quả bom đó sẽ bị kích nổ.

Dưới bóng đen của ba nội quy trên, trường học này bề ngoài có vẻ bình thường, thực tế lại là địa ngục nhân gian. Mà bởi sự tồn tại của chúng, hoàn cảnh nơi đây cũng ác liệt tựa như nuôi cổ*, chuẩn mực hành vi của những NPC trong trường hoàn toàn không thể lý giải bằng mạch tư duy của con người bình thường nữa.

Phong Mặc mỉm cười khẽ vỗ đầu nữ giáo viên, gọi tên cô ta: “Cô tên là Tôn Lỵ?”

Ánh mắt nữ giáo viên nửa bối rối nửa ngơ ngác, viết lên giấy: [Tôi là Tôn Lỵ.]

Viết xong, cô ta lại dùng bút khoanh một vòng quanh câu cuối trong phần mình viết trước đó: [Đừng dùng miệng nói, dùng giấy bút trao đổi đi, tôi van anh!]

Tôn Lỵ vẽ bốn vòng tròn trên dòng chữ này, nhấn mạnh trọng điểm, khát khao được sống toát ra mãnh liệt.

Phong Mặc cười nhận lấy bút trong tay cô ta, đặt bút viết xuống phần giấy còn trống…

[Cô có muốn báo thù không? Tôi giúp cô.]
« Chương TrướcChương Tiếp »