- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Trò Chơi Sống Lại
- Chương 23
Trò Chơi Sống Lại
Chương 23
Tên hề ở lại khu vực trung tâm tầng năm, hai anh em diễn xiếc trên không trung lên tầng sáu, có lẽ người lùn chưa từng xuất hiện kia đang ở tầng bảy.
Tên hề khoanh chân, ngồi trước một cái bàn tròn, trong tay không ngừng xáo bài, ngâm nga bài hát, trên bàn tròn trước mặt hắn viết "trò chơi sinh tử so lớn nhỏ".
Một người đàn ông trung niên ngồi đối diện chú hề hỏi: "Này, trò chơi này của anh chơi như thế nào?"
Động tác trên tay tên hề dừng lại một chút, đôi mắt ánh qua màu đỏ tươi bình tĩnh nhìn ông ta nói: "Tôi sẽ trải tất cả các lá bài trên bàn, chỉ cần anh lật được một quân bài có số điểm cao hơn tôi là được..... Đương nhiên, joker là lớn nhất! Nhưng A là nhỏ nhất, tiếp theo là 2."
Tên hề rõ ràng rất thích chú hề trên quân bài "joker", mà chú hề được vẽ trên đó cũng giống hệt như hắn.
Người đàn ông trung niên do dự một hồi, vuốt cằm hỏi: "Nếu như tôi thua, sẽ phải chịu hình phạt gì?"
"Khặc khặc khặc", Tên hề âm trầm cười vài tiếng, lấy ra một khẩu súng ổ quay dưới gầm bàn, "Khẩu súng ổ quay này có thể nạp tổng cộng năm viên đạn, nhưng tôi chỉ nạp một viên........ Mỗi một lần số điểm của ai thấp hơn, phải bắn một phát vào huyệt thái dương. Thế nào? Rất đơn giản đúng không!"
Người đàn ông trung niên yên lặng nuốt nước bọt, do dự hỏi: "Vậy....... Nếu như anh chết thì sao?"
"Vậy thì anh có thể lấy được 'cái mũi đỏ' của tôi! Rất tuyệt phải không? Các người không phải đều muốn cái này sao?" Tên hề lại cười phá lên một tiếng, chỉ vào 'cái mũi đỏ' của mình nói, "Thế nào? Nhiều lời lâu như vậy, anh rốt cuộc có chơi hay không chơi?"
"........ Chơi!" Người đàn ông trung niên cắn răng gật đầu.
"Tốt lắm." Tên hề trải bài trên bàn, hai tay chống bàn, cười tủm tỉm nói: "Anh đi trước!"
Người đàn ông trung niên run rẩy đưa tay ra, hung hăng lật bài, là một quân "9 bích". Ông ta hơi hồi hợp nhìn tên hề tuỳ ý lật một quân bài, là "K cơ".
"Đây." Tên hề đưa khẩu súng cho người đàn ông trung niên, đưa tay chống cằm, vui vẻ quan sát.
Tay cầm súng của người đàn ông trung niên run lên, hơi thở dồn dập, mất khoảng hai phút, cuối cùng mới bóp cò. Cạch...... Là một phát không có đạn.
"Khặc khặc khặc! Tiếp tục tiếp tục!" Tên hề bị bộ dáng sợ hãi của ông ta làm cho cười.
Người đàn ông trung niên lau mặt, lại bốc một quân bài, lần này là "Q chuồn", dường như nữ thần may mắn cuối cùng cũng chiếu cố ông ta, ông ta nở một nụ cười tươi vui sướиɠ.
"Đến lượt tôi!" Tên hề tuỳ ý lật một quân bài, lần này là quân "J rô", các người chơi vây xem chung quanh đều âm thâm kêu một tiếng tốt!
"Xin mời!" Người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đưa khẩu súng ổ quay cho tên hề.
"Rắc———" Tên hề lắc đầu, nhanh chóng cầm lấy khẩu súng, hờ hững nhắm ngay huyệt thái dương của mình bóp cò. Cạch, nhưng...... Lại là một phát không có đạn.
Người đàn ông trung niên mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, ông ta và tên hề lại bốc thêm hai lần nữa, ông ta thua một lần, tên hề thua một lần, nhưng người thua cuối cùng, chắc chắn sẽ bị trúng đạn thật, vì vậy vòng thứ năm trở thành vòng quan trọng nhất.
Người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu, bốc ra quân "J chuồn". Quân "J" này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, vẫn để cho ông ta một con đường sống.
"Chậc chậc, J chuồn à......" Tên hề lắc đầu ngán ngẩm, hắn tuỳ ý lật bài, quân bài vừa được lật lên là quân "joker" màu đen, trên quân bài "joker" chú hề cười rạng rỡ, đôi mắt kia như đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên.
"Bắn đi!" Tên hề ném khẩu súng ổ quay ngắn về phía ông ta, vẻ mặt đầy mong đợi.
Có lẽ mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tên hề, hắn chính là muốn chơi thành ván hoà, sau đó xem tên người chơi này có tự sát theo quy định hay không....... Cơ hội nhất định phải sống sót và phải chết khác nhau, cần sự dũng cảm cũng khác nhau.
"........ Ha........ Ha......" Người đàn ông trung niên run rẩy đưa tay, cầm lấy khẩu súng ổ quay, nhưng ông ta đột nhiên giơ lên. Khẩu súng di chuyển, chĩa về phía tên hề, bóp cò. Cạch, miệng còn hét lớn: "Tôi sẽ không tự sát! Tôi muốn gϊếŧ anh———"
"Bụp———" Viên đạn xuyên qua trán tên hề, hắn dường như vẫn đứng yên.
"Ha ha....... Ha ha ha, tôi đã gϊếŧ chết tên hề rồi!" Người đàn ông trung niên có chút điên cuồng phá lên cười: "Tôi đã nói rồi! Có cái gì đáng sợ chứ!"
"Này........." Tên hề duỗi tay búng "viên đạn" ra, tuy trên mặt vẫn đang cười, nhưng nghe giọng của hắn liền biết hắn không vui chút nào: "Anh đã đã vi phạm luật chơi!"
Tên hề vừa nói xong, một chiếc l*иg sắt ngay lập tức rơi xuống vị trí chỗ ngồi của người đàn ông trung niên nhốt ông ta lại, sau đó sàn nhà bên dưới đột nhiên mở ra, kèm theo tiếng kêu của người đàn ông trung niên, ông ta và chiếc l*иg sắt cùng rơi xuống.......
"Chuyện gì sẽ xảy ra với ông ta?" Cô gái tóc ngắn trong đội học sinh cấp ba nhịn không được che miệng hỏi.
"Loại người không tuân thủ quy định như ông ta, đương nhiên sẽ trở thành bữa tối của chúng ta." Tên hề nghịch ngợm nháy mắt với cô gái nói, "Chỉ cần cô tuân thủ quy định, tôi sẽ không làm gì cô! Muốn chơi chứ?"
"Không...... Không muốn." Cô gái tóc ngắn hơi lui lại một bước.
Lúc này, chiếc ghế dựa vừa rơi xuống cùng người đàn ông trung niên đã được đưa trở lại, sàn nhà vẫn như cũ mở ra, ghế dựa từ phía dưới bay lên. Trên ghế dường như còn có vài vết máu, trông có chút u ám.
Lăng Cửu Vi khẽ thò đầu ra để xem phía dưới sàn nhà là cái gì, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một mảng đen nhánh....... Cô nhớ tới dòng giới thiệu kết cấu của con tàu này, bên dưới tầng năm là khu vực cấm du khách tiến vào, mà tên hề đã nói người đàn ông trung niên này sẽ thành đồ ăn của bọn họ, vậy thì ngoại trừ tên hề, hai anh em diễn xiếc trên không trung và người lùn đã xuất hiện ra, những hồn ma còn lại vẫn chưa xuất hiện đều ở tầng bốn sao?
"Còn ai muốn tới chơi không?" Tên hề ngáp một cái, nhìn thoáng qua cái đồng hồ bỏ túi, liếʍ đôi môi đỏ dính đầy son môi của hắn, lộ ra hai hàm răng cá mập nhọn hoắc, "9 giờ! Còn một giờ nữa là tôi có thể gϊếŧ người rồi! Nhưng đừng lo, chúng tôi rất tiết kiệm! Nhất định sẽ ăn sạch sẽ các người!"
"Oẹ......" Cô gái cấp ba tóc ngắn nhịn không được nôn khan, những người khác đều lộ ra vẻ khó chịu.
"Hoặc là các người có thể lên tầng sáu và tầng bảy chơi a! Chỉ cần thắng, bọn họ cũng sẽ đưa các người vật phẩm cụ thể!" Tên hề cũng không tính đoạt "chuyện làm ăn" của hai con ma ở hai tầng khác, cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ.
Một cô gái cấp ba tóc dài khác đỡ cô gái tóc ngắn cấp ba qua một bên, bốn người hợp lại, cùng lên tầng sáu, những người chơi lẻ cũng không muốn đυ.ng vào cái ghế dựa dính máu kia, sôi nổi lên các tầng khác xem, chỉ còn lại ba người đàn ông hung dữ và thiên thần nhỏ, cùng với Lăng Cửu Vi và Lục Kim Thần ở lại nơi này với tên hề.
"Kế đến, tôi muốn thử." Cô gái thiên thần nhỏ mỉm cười nói.
"Được chứ! Hoan nghênh cô!" Tên hề lập tức định thần lại, nhìn cô gái nhỏ trước mặt trắng nõn sạch sẽ, da thịt mịn màng, nhất định là ăn ngon hơn ông chú kia! Hắn xáo bài một cách nhanh chóng, trải chúng trên bàn.
Cô gái thiên thần nhỏ còn chưa bước tới, ba người đàn ông còn lại đã lấy khăn giấy lau sạch sẽ ghế dựa của cô, cô bình tĩnh ngồi xuống, lễ phép gật đầu với tên hề nói: "Tôi sẵn sàng rồi."
"Cô đi trước! Cô đi trước!" Tên hề cười lớn, lắc lắc đầu, mái tóc xoăn năm màu sặc sỡ lắc qua lắc lại, giống như đoá hoa đung đưa theo điệu nhạc.
"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh." Cô gái thiên thần nhỏ vươn tay phải ra, cách quân bài vài centimet thì dừng lại một chút, sau đó lại đổi một quân khác lặp lại hành động vừa rồi.
"Cô làm ơn nhanh lên! Mỗi lần bốc bài chỉ có thời gian là một phút." Tên hề hơi mất kiên nhẫn nói.
"Nhưng lúc nãy anh không có nói quy tắc này." Cô gái thiên thần nhỏ nhướng mày nói.
"Vậy thì cô cứ thử xem......" Giọng của tên hề trở nên có chút khàn khàn, giống như tiếng kim loại bị kẹt cứng cọ xát.
"Ha ha." Cô gái thiên thần nhỏ thong thả chọn một quân bài, nhẹ nhàng nói: "Phó bản dành cho người mới đơn giản, không nguy hiểm như vậy, các anh tuỳ hứng một chút cũng không sao, nhưng hiện tại là phó bản chính thức, anh không thể dựa vào sở thích của mình mà thêm điều kiện, không phải sao? Chú hề tiên sinh."
Cô nói xong, tay cũng ngừng di chuyển, cô lật quân bài ra, đúng là "joker".
"Ồ, thật may mắn." Cô gái thiên thần nhỏ mím môi cười, dùng khăn giấy bọc khẩu súng ổ quay đưa cho tên hề nói: "Nữ thần may mắn luôn ưu ái tôi."
"A....... Chúc mừng cô a." Tên hề nhướng mày, để súng lục nhắm ngay huyệt thái dương của mình, sau đó "cạch" một tiếng, viên đạn hoàn toàn ở bên trong.....
"Tôi thắng rồi!" Cô gái thiên thần nhỏ vỗ tay, nở một nụ cười tươi vui mừng, "Chú hề tiên sinh, cái mũi đỏ của anh......"
"Cho cô cho cô!" Tên hề lấy viên đạn ra, giọng điệu có thể coi là rất không tốt. Hắn hung hăng giật mạnh, đưa cái mũi đỏ máu chảy đầm đìa cho cô gái thiên thần nhỏ, mà người được đưa cũng vô cùng chú ý dùng khăn tay bao lấy.
Sau khi cô gái thiên thần chiến thắng tên hề, cái bàn và bộ bài tất cả đều biến mất, dường như hắn cũng tức giận giậm chân xuống sàn, nhảy xuống tầng bốn qua lỗ đen.
"Các anh trai chị gái cũng đừng đứng đây, sau khi chú hề thua hắn sẽ không thể nào săn thức ăn vào ba thời điểm cụ thể trong ngày hôm nay, các anh chị cũng nên đến trò chơi khác thử vận may đi!" Cô gái thiên thần nhỏ lấy được "cái mũi đỏ", đi đến trước mặt Lăng Cửu Vi và Lục Kim Thần nói.
"Ý của cô là...... Một khi bọn họ thua, sẽ không xuất hiện trong ngày hôm đó đúng không?" Loại chuyện này hẳn là thuộc về thông tin phải không? Cô nàng vậy mà rất hào phóng...... Lăng Cửu Vi đánh giá cô gái nhỏ trông chỉ mới mười mấy tuổi này, động tác của cô nàng làm Lăng Cửu Vi cảm thấy, cô nàng hơn một nửa là có được năng lực biết trước nào đó, bởi vậy, mới có thể tự tin tham gia trò chơi đáng sợ như vậy.
"Đúng rồi, không cần cảm ơn em đâu! Mọi người đến chơi trò chơi, chính là để giúp đỡ lẫn nhau!" Cô gái thiên thần nhỏ cười tủm tỉm nói, vẫy tay với bọn họ, nhìn dáng vẻ như là đang tính trở về nghỉ ngơi.
"Có vẻ như cô ấy không quan tâm đến tính mạng của ba người xung quanh mình." Lục Kim Thần khinh nhẹ nói.
"Cô ấy nhất định là có thủ đoạn nào đó, mới có thể cử ra ba người từ hội đến bảo vệ cô ấy." Lăng Cửu Vi suy nghĩ nói, cô nghĩ lại, nhìn Lục Kim Thần hỏi: "Chờ đã, cậu không phải nói hội chỉ có thể lập thành đội hai người sao? Tại sao bọn họ lại có bốn người?"
Không chỉ có đội của cô gái thiên thần nhỏ và ba người đàn ông, còn có đội của bốn học sinh cấp ba....... Rõ ràng là một đội bốn người cùng tiến vào! Nói như vậy chẳng lẽ.......
"Khụ...... Đó là bởi vì bọn họ có được vật phẩm đặc biệt cho đội....." Lục Kim Thần ho nhẹ một tiếng, ánh mắt mơ hồ trả lời...... Vì lý do nào đó, anh ích kỷ muốn Lăng Cửu Vi gia nhập cùng một hội với mình, rõ ràng tốt như vậy.
"Vậy cậu có vật phẩm đặc biệt đó không?" Lăng Cửu Vi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lục Kim Thần đang chột dạ hỏi.
"........ Tôi có." Lục Kim Thần thành thật trả lời, còn lấy cái "vật phẩm đặc biệt" kia ra, là một mảnh giấy, với dòng chữ "Lời chúc phúc của Sachiko". Anh có chút lấy lòng đưa mảnh giấy cho Lăng Cửu Vi nói: "Chỉ cần xé mảnh giấy này thành mấy phần, mỗi người lấy một phần là có thể cùng nhau tiến vào thang máy, tạo thành một đội nhiều người...... Nhiều nhất là 8 người. Nhưng đây là vật phẩm tiêu hao, dùng một lần sẽ mất một lần."
*Sachiko: Được ghép từ "幸 - Sachi" nghĩa là hạnh phúc, "子 - Ko" nghĩa là con. "Sachiko" là "đứa con của hạnh phúc".
"Vậy sao?" Lăng Cửu Vi nhìn thoáng qua người cầm mảnh giấy, có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm anh, "Cậu có còn việc gì chưa nói hết rõ ràng không?"
"....... Chắc là không còn......" Lục Kim Thần vội vàng xua tay, anh bỗng nhiên cảm giác được phía trên có động tĩnh, ngẩng đầu chỉ lên trên, nhanh chóng đổi chủ đề: "Cửu Vi chị xem! Phía trên có người!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Trò Chơi Sống Lại
- Chương 23