Chương 46

Chiều thứ bảy hôm ấy, cách giờ hẹn chẳng còn bao lâu, Hoài Hâm trang điểm rồi đến thẳng nhà sách trung tâm.

Tuy rằng quyển sách trước đó được viết theo đề tài sự trưởng thành của các cô gái, nội dung truyền tải năng lượng tích cực, nhưng để tránh bị người quen nhận ra, cô vẫn quyết định đeo khẩu trang.

Điền Sảng, biên tập viên nhà cô đã có mặt từ sớm, chị nhắc lại quy trình một lần, sau đó nhân lúc vẫn chưa đến giờ bèn tranh thủ bàn chuyện xuất bản sách mới với Hoài Hâm.

Quyển sách về đề tài cạnh tranh thương trường mà Hoài Hâm "đào" hồi Tết đã tạm dừng bởi vì không tìm được linh cảm, cô nghĩ chi bằng mình "đào" tiếp một hố mới, hoặc là chờ thêm chút nữa xem sao.

"Vừa viết xong bộ trước liền nói với chị rằng em đang ấp ủ bộ tiếp theo, nhưng đã mấy tháng rồi, nam nữ chính trong bộ cũ của em cũng đã bế được hai đứa, thế mà bộ mới của em đến cả phôi thai vẫn không thấy bóng dáng đâu?"

Hoài Hâm vẫn luôn tò mò không biết làm thế nào mà biên tập viên nhà mình vừa đáng yêu lại vừa độc mồm như thế, cô cong tít đôi mắt cười giả lả với chị, "Dạo này em bận đến tối mắt tối mũi luôn ấy."

Điền Sảng, "Bận chuyện gì?"

Hoài Hâm vén tóc, nháy mắt đáp, "Yêu đương."

Điền Sảng, "..."

Chị chẳng muốn nói thêm câu nào nữa, lạnh lùng ấn cô ngồi xuống ghế, "Em lo mà ký tên đi."

Buổi ký tặng sách nhanh chóng bắt đầu, lượng người đến nhiều hơn Hoài Hâm nghĩ. Sau khi bên nhà tổ chức giới thiệu xong, Hoài Hâm cầm micro lên sân khấu phát biểu vài lời, nhóm fan bên dưới hào hứng reo hò.

Sau đó, mọi người bắt đầu xếp hàng chờ ký tặng sách.

Trước đây Hoài Hâm từng tham gia hoạt động ký tặng giống thế này, nên cô biết rõ hoạt động này yêu cầu sức bền của cổ tay ra sao. Cô ký đến cạn mực hai cây bút, cánh tay mỏi nhừ tê dại, nhưng nhìn thấy mấy gương mặt tươi tắn vui vẻ của mọi người, cô lại thấy vui lây.

Lại một quyển được đưa đến, là một anh chàng độc giả nam hiếm hoi.

Đối phương trông khá thanh tú, nơi khóe mắt còn có một nốt ruồi, anh chàng ấp úng nói, "Tôi... tôi rất thích các tác phẩm của cô, quyển nào tôi cũng đọc hết rồi! Tuyến tình cảm trong truyện quả thực rất xúc động!"

Vì đề tài tác phẩm nên Hoài Hâm không có nhiều fan nam, cô vừa vui mừng lại vừa ngạc nhiên, cười đáp, "Cám ơn tình cảm của bạn."

Chàng trai cúi đầu, một lúc sau mới lấy hết dũng khí lên tiếng, "Cô... có thể... ký cho tôi thêm hai quyển nữa có được không?"

Hoài Hâm chưa kịp trả lời thì Điền Sảng ở bên cạnh đã từ chối khéo, "Thành thật xin lỗi, ở đây quá đông người, vì để công bằng nên chúng ta chỉ được ký tặng một quyển mà thôi."

Chàng trai ngẩn người, hai tai đỏ ửng, có lẽ cảm thấy xấu hổ khi đưa ra yêu cầu đường đột như thế, cậu ta thì thào, "Tôi xin lỗi."

Hoài Hâm cong cong đôi mắt, "Không sao, bạn tên là gì thế?"

Chàng trai không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ lí nhí đáp, "Tôi tên là Tô Khuynh, Khuynh trong khuynh tâm."

"Tô Khuynh? Tên hay lắm ạ."

Hoài Hâm ký tên cho cậu ta, lúc trả lại sách bằng hai tay, cô bỗng thấy đối phương cứ nhìn mình chăm chăm, mà khi cô vừa nhìn lại, Tô Khuynh lại bối rối dời tầm mắt.

Hoài Hâm thấy hơi kỳ lạ, nhưng độc giả tiếp theo đã nhanh chóng bước lên, cô cũng quẳng chuyện này ra sau đầu.

Buổi ký tặng sách kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ, không ngoa khi nói Hoài Hâm cảm thấy tay sắp bị chuột rút đến nơi. Trên đường đến nhà hàng dùng cơm với nhà tổ chức, cô nhận được tin nhắn từ Úc Thừa.

Alvin, [Buổi ký tặng thuận lợi chứ?]

Hoài Hâm vui vẻ trả lời, [Cực kỳ thuận lợi ~]

Lisa, [Em cảm giác như mình đã ký hơn cả trăm nghìn quyển ấy. *Xoay tròn*]

Anh gửi tin nhắn thoại sang, "Thế ngày mai quý cô nhà văn cũng ký tên cho tôi nhé?"

Giọng anh ngậm lấy ý cười, âm cuối lại rất nhẹ nhàng, "Tôi hứa sẽ giữ gìn cẩn thận."

Người đàn ông này càng ngày càng suồng sã, khóe môi Hoài Hâm sắp sửa nhếch lên đến tận trời rồi, Điền Sảng ngồi bên cạnh không chịu nổi nữa, lạnh lùng nói, "Mấy trăm năm mới gặp nhau một lần, em đối xử với chị như thế đấy à?"

"Ồ, em xin lỗi." Lúc bấy giờ Hoài Hâm mới cất điện thoại vào, xoa đầu chị, trìu mến nói, "Quên mất Sảng nhà mình là FA."

Điền Sảng, "..."

Điền Sảng, "Phắn đi!!!"

Bữa cơm tối trôi qua vô cùng nhẹ nhàng, Hoài Hâm và đối phương nói chuyện phiếm, thảo luận về kế hoạch ra sách mới. Đến khi bữa cơm kết thúc cũng đã 8, 9 giờ, bên phía nhà tổ chức cho xe đưa cô về nhà.

Hoài Hâm xuống xe trước cổng khu chung cư, chào tạm biệt Điền Sảng.

Mấy hôm nay bảo vệ kiểm tra rất nghiêm ngặt, buộc chủ hộ phải khai báo số nhà, thế nên trước rào chắn đã có mấy chiếc xe xếp hàng chờ. Lúc băng qua đường, Hoài Hâm nhìn thoáng qua một vòng, bỗng trông thấy sau gốc cây đối diện hình như có bóng ai đó rất quen mặt.

Đợi đến khi cô đi đến cổng thì lại chẳng thấy ai.

Có lẽ trời tối nên cô hoa mắt rồi chăng, Hoài Hâm lắc đầu, quẹt thẻ rồi vào cổng.

Cô còn chút việc ở Bác Nguyên chưa hoàn thành, Hoài Hâm bắt đầu vùi đầu vào làm việc, cuối cùng cũng dứt điểm trong đêm.

Giữa chừng cô dừng lại kiểm tra QQ, Úc Thừa gửi sang một tin nhắn đã đặt chỗ trước.

Đây là một buổi liên hoan của một hội bạn, vừa hay diễn ra vào tối mai. Địa điểm vẫn tại Flipped, băng ghế VIP tầng hai.

Vẫn là nhóm người lần trước, Chân Tư Minh và Lý Nặc cũng sẽ đến. Đối phương mời Úc Thừa đưa Hoài Hâm theo, anh bèn hỏi cô có muốn đi cùng không.

Alvin, [Nếu em không muốn gặp bọn họ cũng không sao cả.]

Alvin, [Tôi thì thế nào cũng được.]

Về điểm này thì anh xứng đáng được 10 điểm, cực kỳ galant, lại rất tôn trọng cô. Bởi vì anh biết một khi đưa cô về "sân nhà" thì anh sẽ chiếm ưu thế, vậy nên mới vòng vo nhắc khéo cô.

Nhưng, được tham dự vào vòng xã giao của Úc Thừa, Hoài Hâm cảm thấy không có gì xấu. Mọi người cùng nhau ra ngoài chính là muốn được vui chơi hết mình. Cô không hề lo lắng, trái lại còn thấy rất hào hứng.

Lisa, [Không sao, em đi được ạ.]

Lisa, [Đi thôi ~]

Alvin, [Được, vậy để tôi trả lời lại với bọn họ.]

Gần đến tối chủ nhật, Úc Thừa bảo sẽ lái xe đến đón cô. Hoài Hâm lo lớp trang điểm của mình sẽ sớm bị lộ khi hai người ở riêng với nhau, cô đành từ chối khéo, [Không sao đâu, em tự sang đó cũng được.]

Anh không hỏi lý do, chỉ dịu dàng đáp, [Được, tôi sẽ chờ em ở trước cửa.]

Đây là lần đầu tiên cô lấy thân phận bạn bè qua mạng chủ động gặp mặt anh, tuy có hơi lo lắng bị lộ thân phận nhưng bên cạnh đó cô cũng cảm thấy có chút chút kí©h thí©ɧ, Hoài Hâm quyết định tối nay phải chơi hết mình.

Cô vẫn chọn phong cách trang điểm gần như "đổi" mặt, thiên về tone Tây, mi dày cong, mắt khói quyến rũ, mái tóc xoăn lơi cực kỳ gợi cảm.

Tóm lại cô của hôm nay khác hẳn với ngày thường, Hoài Hâm nghĩ chắc chắn Úc Thừa sẽ không nhận ra mình. Dạo gần đây Bắc Kinh đang ấm lên, cô chọn cho mình một chiếc váy bẹt vai đính đinh tán màu đen, chất liệu cứng cáp, rất đứng form.

Cô đến vừa đúng giờ hẹn, mười giờ tối, cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu, trước quán bar có rất nhiều người đang đứng xếp hàng chờ bảo vệ kiểm vé đóng dấu.

Hoài Hâm không tìm được Úc Thừa, bèn gia nhập vào đội ngũ xếp hàng. Nhưng người quá đông, không được trật tự, có người cứ chen thẳng lên trước, thuận thế đẩy cô lên theo.

Hoài Hâm suýt nữa là ngã chổng vó, và ngay trong khoảnh khắc ấy, bất ngờ có một cánh tay níu lấy vai cô, sau đó cô lại rơi vào một l*иg ngực rắn chắc.

Hơi thở ấm áp phả xuống đỉnh đầu, anh cất giọng, "Là tôi đây."

Đầu vai truyền đến nhiệt độ từ lòng bàn tay anh, tim cô lại bắt đầu loạn nhịp, Hoài Hâm ồ lên một tiếng, mắt nhìn về phía trước, ngấm ngầm cho phép tư thế ôm của anh.

"Sao không chịu nhìn tôi?"

Tiếng cười khẽ của Úc Thừa lảng vảng sau tai cô, hòa cùng tiếng nhạc xập tình từ trong quán bar, giọng anh càng thêm trầm thấp và đầy gợi cảm.

Hoài Hâm rủ mắt, im lặng không nói.

Chủ yếu là vì "dư âm" đậm sâu của ánh mắt thoáng qua ban nãy nên bây giờ cô vẫn còn đang trong quá trình "tiêu hoá".

Úc Thừa mặc một chiếc áo jacket cổ đứng màu đen, bên trong là chiếc áo thun basic, tướng cao dong dỏng, chân lại dài, dáng người chuẩn không cần chỉnh, đẹp trai ngất ngây.

Dưới ánh đèn thưa thớt, gương mặt người đàn ông càng thêm phong lưu, chỉ nhìn lướt qua thôi cũng có thể cảm nhận được vẻ anh tuấn ấy.

Vừa hay đến lúc soát vé của bọn họ, Úc Thừa khẽ cười một tiếng, ngay khi Hoài Hâm bước vào cửa, anh thẳng thừng dắt tay cô.

"..."

Tiến vào chốn thiên đường của rượu và sắc, nhịp tim Hoài Hâm bắt đầu trở nên rộn ràng, cô cảm nhận được bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng đang siết chặt tay mình, khô ráo và ấm áp.

Anh nắm tay cô rất chặt, không hề cho cô có cơ hội chạy trốn. Hoài Hâm cắn môi, cứ thế đi theo sau anh.

DJ trên sân khấu đang chơi nhạc, bóng người lắc lư trên sàn nhảy, còn Úc Thừa đưa cô đi thẳng lên tầng hai.

Lúc gần đến gian ghế, cô trông thấy vài gương mặt khá quen thuộc, ai nấy đều đang vui vẻ nâng ly chạm cốc.

Chân Tư Minh ngồi ở một góc khuất, nhưng không ngồi cạnh Lý Nặc, bên cạnh anh ta là một cô gái tóc vàng, hai người ngồi sát nhau, thỉnh thoảng lại kề tai thì thầm.

Thấy Úc Thừa dắt một cô gái đến, anh ta chẳng thèm quan tâm đến chuyện khác, nhướng mày nói, "Ui cha, Thừa tổng đến rồi đấy à."

Mấy người còn lại cũng tạm dừng nói chuyện, ánh mắt đảo một vòng trên người Úc Thừa và Hoài Hâm, tuy khá bất ngờ nhưng vẫn lên tiếng trêu, "Vẫn là cô em lần trước à?"

"Đâu phải đâu."

Úc Thừa ngồi xuống ghế trống được bọn họ nhường ra, rồi lại liếc sang Hoài Hâm, nhếch môi đầy bí hiểm, "Tôi chỉ có một người này thôi."

Dưới ánh đèn sặc sỡ, Hoài Hâm rủ hàng mi, quay đầu đi rót rượu.

Dường như cô đang giận anh, Úc Thừa cụp mắt, bật cười khe khẽ.

Anh bắt chéo chân, cánh tay vô cùng tự nhiên khoác lên lưng ghế sofa phía sau cô, khóa lại lãnh địa của riêng mình, thế thì chẳng có ai mắt mù mà chạy đến bắt chuyện nữa.

Người đàn ông mặc áo da hầm hố lần trước tên là Nhiêu Dĩ Kiệt, đối tác của một VC nào đó, và cũng là người ồn ào nhất trong bữa tiệc hôm nay, anh ta liên tục tương tác với mấy cô em xinh đẹp, trêu ghẹo nhau cười đùa ầm ĩ.

* Venture Capital - quỹ đầu tư mạo hiểm.

Úc Thừa trò chuyện với Chân Tư Minh nhiều nhất, Hoài Hâm lờ mờ nhận ra dù bữa tiệc này đông người là thế, mọi người thường xuyên hẹn nhau ra ngoài uống rượu, nhưng vẫn không thể xem là bạn bè cùng chung chí hướng.

Chị gái tóc vàng ngồi bên cạnh Chân Tư Minh là một FA (Financial Advisor - Chuyên viên tư vấn tài chính), tên là Vưu Gia. Rõ ràng là chị ta giỏi ứng xử hơn Lý Nặc rất nhiều, cũng rất biết điều, Hoài Hâm thấy Chân Tư Minh rất thích trò chuyện cùng chị ta.

Đương lúc quan sát hăng say, bên mặt bỗng xuất hiện một bóng mờ.

Úc Thừa ôm vai cô, ghé vào bên tai cô hờ hững nói, "Đi cùng tôi mà sao em cứ nhìn chăm chăm vào người khác thế?"

Anh cách cô rất gần, nhưng lại không mảy may lộ ra vẻ suồng sã. Lúc nói chuyện còn mang theo chút dịu dàng, song Hoài Hâm lại thấy lòng mình ngứa râm ran.

Cô dời tầm mắt, nhướng mày, "Anh muốn em cứ dán mắt lên người anh riết luôn hả?"

"Ừ." Anh nhìn cô chăm chú hồi lâu, sau đó lại cười, "Không được sao?"

Lòng Hoài Hâm bỗng thấy xao xuyến, đang định lên tiếng thì lại nghe Nhiêu Dĩ Kiệt ở bên cạnh gào to rủ mọi người cùng chơi game.

Có người hứng thú hỏi, "Chơi thế nào?"

Ánh mắt Nhiêu Dĩ Kiệt ung dung đảo một vòng quanh phòng, đáp, "Ở đây ai cũng có đôi có cặp, thế thì chúng ta chơi trò đơn giản như đĩa xoay thôi. Xoay đến người nào thì cặp đó phải uống rượu, hơn nữa phải nhận hình phạt từ mọi người."

Nghe thì chẳng thấy khó mấy, mọi người ở đây cũng ngại bảo không chơi, thế là nhao nhao đồng ý.

Có lẽ do Nhiêu Dĩ Kiệt làm đầu tàu, vòng đầu tiên đã quay trúng anh ta, anh ta cũng chẳng hề nao núng, trái lại còn rất hào hứng, nói, "Để tôi làm mẫu cho mọi người xem trước."

Bạn gái anh ta hôm nay ăn mặc khá gợi cảm, hai người trực tiếp diễn một màn uống rượu giao bôi, đám bạn bắt đầu ồn ào hẳn lên.

Nhiêu Dĩ Kiệt còn chưa thấy đã, vung tay lên, "Có hình phạt nào cứ việc nói."

Chính bản thân anh ta xung phong nhảy lên đầu súng, mọi người cũng nể tình mà tìm kí©h thí©ɧ cho anh ta.

"Cùng bạn gái hôn lưỡi trước mặt mọi người trong vòng một phút!"

Hoài Hâm nuốt nước miếng, nhìn hai người ôm nhau hôn thắm thiết, còn có người phụ trách bấm giờ, tóm lại là rất điên cuồng. Đám người dõi mắt quan sát, vỗ tay rần rần khen hay.

Cô cũng chẳng phải mấy cô nhóc chưa thấy việc đời, chủ yếu là do môi trường trường học vẫn còn khá ngây thơ, đột ngột chuyển đến cảnh này nên có hơi sốc.

Úc Thừa ngồi bên cạnh không có động tĩnh gì, Hoài Hâm không nhịn được len lén đánh mắt nhìn sang. Cô chỉ thấy anh cúi đầu nhâm nhi ly rượu, dáng vẻ mặc kệ sự đời.

Cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh nhanh chóng ngẩng đầu lên, cười hỏi, "Sao thế?"

Hoài Hâm dời mắt, lí nhí đáp, "... Không có gì."

Đúng lúc này, trò chơi bắt đầu xoay vòng thứ hai, kim quay chầm chậm dừng lại, chỉ về phía Lý Nặc và bạn trai cô ta - Tống Nghị.

Hai người im lặng uống cạn ly Whisky trên tay, sau đó nghe đám bạn ra hình phạt.

"Hình phạt cơ bản thôi, mớm rượu bằng miệng đi."

Có người cố tình đổi sang loại rượu cay nồng, Lý Nặc ôm cổ bạn trai, cảnh tượng trước mắt bỗng chốc trở nên cực kỳ ướŧ áŧ.

Hoài Hâm ngồi một bên chứng kiến hết thảy, lòng bàn tay bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.

Cô bỗng có dự cảm bất ổn, quả nhiên, Nhiêu Dĩ Kiệt quay vòng tiếp theo, kim quay thong thả dừng lại chỉa về phía cô và Úc Thừa.

Quả là mới mẻ, Nhiêu Dĩ Kiệt vỗ tay, "Ôi, Thừa tổng ơi!"

Mọi người đồng loạt hướng ánh nhìn về phía này, đa phần đều mang ý xấu.

Úc Thừa không phải kiểu người thích làm loạn, ít khi tụ tập cùng bọn họ, cũng hiếm khi dẫn phụ nữ đi theo. Từ lâu bọn họ đã tò mò cô em xinh đẹp bên cạnh anh là thần thánh phương nào, cuối cùng cũng đợi được cơ hội, ai nấy đều muốn tìm hiểu thực hư thế nào.

Bị mọi người nhìn chằm chặp, Hoài Hâm thấy mình như hóa thành tâm điểm chú ý, vô thức liếʍ khóe môi.

Úc Thừa vẫn giữ dáng vẻ ung dung ấy, anh rót hai ly rượu, đưa cho cô một ly.

Hình như anh không có ý định uống rượu giao bôi, cô liền bắt chước anh ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Cô vừa đặt ly rượu xuống, hai mắt Nhiêu Dĩ Kiệt bỗng chốc sáng bừng, rõ ràng là anh ta vừa nghĩ ra cách chơi thú vị nào đó.

Trước khi Nhiêu Dĩ Kiệt lên tiếng, Úc Thừa khẽ cười.

Mấy đốt ngón tay anh dán lên lưng Hoài Hâm, thong thả trượt xuống dọc theo lớp vải đen, anh nhếch môi, "Em bé nhà tôi bình thường không quen chơi mấy trò đó, mấy cậu đừng ăn hϊếp em ấy."

Váy Hoài Hâm khá mỏng, cơn tê dại bất thình lình truyền từ sống lưng đến xương đuôi, cô cứng đờ người không dám cử động, hai bên vành tai như bị bỏng.

"Ai cơ?" Mấy người bên cạnh cười hô hố, "Ít ra Thừa tổng cũng phải khoanh vùng lại chứ."

Úc Thừa chỉ cười không nói, cũng chẳng tiếp lời, "Chọn cho em ấy cái nào đơn giản thôi."

Hoài Hâm siết chặt tay, không hiểu sao cô lại thấy thất vọng, giống như mình đang bị coi thường.

Xin đấy, bây giờ cô cũng là Lisa, chẳng lẽ trông cô giống nữ sinh yếu ớt cần người bảo vệ hay sao???

Nhiêu Dĩ Kiệt hứng thú ngắm nghía Hoài Hâm một lúc, song vẫn nể mặt Úc Thừa, nói, "Thế thì chơi đơn giản thôi, cứ ngồi yên trên đùi anh Thừa của em, ngồi hết đêm nay không được bước xuống."

Mí mắt Úc Thừa hơi nhấc lên, Nhiêu Dĩ Kiệt cười ngắt ngang anh, "Không thể nương tay thêm được nữa đâu." Rồi lại quay sang trêu Hoài Hâm, "Em Lisa thấy sao?"

Hoài Hâm ngước mắt, ồ một tiếng.

Trước khi Úc Thừa lên tiếng, cô dứt khoát nhoài người sang ngồi lên đùi anh, cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ anh.

Ánh đèn thưa thớt từ trên đỉnh đầu hắt xuống, vòng eo Hoài Hâm tựa như sợi dây leo, vẽ ra một độ cong hoàn hảo. Cô nhìn anh từ trên cao, ánh mắt mang theo sự khıêυ khí©h.

"..."

Đôi mắt hoa đào khép hờ, ánh mắt anh dần sẫm lại.

***

Tác giả:

Sếp Thừa: Bà xã thấy vẫn chưa đủ kí©h thí©ɧ?

***

Jeongie:


Xem qua bao nhiêu clip "đổi mặt" của các pháp sư Trung Hoa rồi nên mình cũng thấy chuyện Úc Thừa không nhận ra Hoài Hâm cũng khá dễ hiểu, với lại, tính ra thì 2 người chỉ gặp nhau đôi ba lần, lần đầu tiên là Hoài Hâm đang khóc nhem nhuốc mặt mũi nên không nhìn rõ.

Và cái điều quan trọng là, chúng ta vẫn chưa biết lão cáo già Úc Thừa này đã bắt đầu nghi ngờ Hoài Hâm là Lisa từ khi nào, vì con cừu non kia để lộ quá nhiều sơ hở.

Biết đâu người ta đang chiều vợ cho vợ vui thì sao nào. =))))

Tuần này ráng phấn đấu cho đủ 2 - 2 - 2 để hông thằng "rể" nào phân bì hết. =)))