Chương 13

Ngày chia tay với Lục Dữ Gia, Hoài Hâm chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày hai người họ lại có thể cùng ngồi trên một chiếc bàn ăn mà trò chuyện vui vẻ với nhau.

Bởi vì lý do chia tay cũng không bắt nguồn từ nguyên nhân chủ quan, hoàn cảnh lúc đó cũng khá là yên bình, lúc đó chỉ cảm thấy chia tay thì chia tay thôi, anh ta muốn đến một nơi xa như vậy, có lẽ cả đời này cũng sẽ không gặp lại nhau.

Nhưng mà nếu đặt tay lên ngực mà tự hỏi, thì cô vẫn cảm thấy có chút canh cánh trong lòng

Trước tiên, lời chia tay cũng là do anh ta nói, lấy lý do nghe có vẻ cao siêu rằng không thể tiếp tục ở bên nhau là vì tình hình khách quan blabla, khác hẳn với quan điểm nắm bắt hiện tại của Hoài Hâm.

Thứ hai, đúng thực là không thể tìm ra chút khuyết điểm nào của anh ta trên bất cứ phương diện nào.

... Đẹp trai, hài hước, có tiền, xuất sắc, hoàn hảo, lại còn có thiết lập nhân vật là một đàn anh con nhà giàu mà người ta chỉ có thể gặp chứ không thể mong ước.

Bọn họ vô cùng hợp nhau, những thứ anh ta thích cô cũng thích, mà những thứ cô thích anh ta không thích anh ta cũng vui vẻ thử đón nhận chúng.

Khoảng thời gian ở bên Lục Dữ Gia vô cùng thoải mái vui vẻ, như là hai người bạn nói chuyện cực kỳ hợp nhau cùng nhau đi chơi ở vùng ngoại ô, thấy một bông hoa dại rất đẹp ở đường thì hô to lên một tiếng chia sẻ với người kia, rồi lại cùng chụp ảnh với nhau ở những góc ảnh khác, lưu giữ kỷ niệm.

Cách mà họ ở bên nhau ngày ấy là như vậy đó, đến mức sau khi Lục Dữ Gia rời đi, có một khoảng thời gian khá dài Hoài Hâm không thể nào thích nghi nổi, cô nhận ra thì ra có rất nhiều chuyện mà khi một mình cô phải tự mình hoàn thành thì lại mệt mỏi đến thế.

Lúc Hoài Hâm học năm nhất đại học thì anh ta đã học năm tư, mà hai năm nay trôi qua nhanh chóng, tính toán qua thời gian thì đúng là đã đến lúc anh ta về rồi.

"Dạo này em thế nào?"

"Sao lúc nãy anh lại sờ mông tôi?"

Không hẹn mà gặp, trăm miệng một lời.

Hoài Hâm hơi lúng túng một lúc, Lục Dữ Gia cũng hơi ngây ra, sau đó anh ta bật cười.

"Là do anh nhìn thấy em định gọi em, nhưng mà tiếng nhạc lớn quá nên em không nghe thấy được, rồi anh thấy có người chen qua em, lúc đó mới tiện tay kéo một cái." Lục Dữ Gia nhíu mày: "Đồ vô lương tâm này lại còn trả đũa nữa."

Hồi còn yêu đương, thỉnh thoảng anh ta vẫn thích gọi cô như thế.

Hoài Hâm sờ mũi, trái tim hơi thả lỏng: "À."

"À cái gì, em vẫn chưa trả lời anh." Lục Dữ Gia gõ lên mặt bàn, giọng điệu dịu dàng đi đôi chút: "Mấy năm nay em thế nào?"

Không chờ cô trả lời, anh ta đã hơi nghiêng người về phía trước, cứ như đang dồn hết tâm trí quan sát cẩn thận tâm trạng của cô, gương mặt anh ta giãn ra: "Mấy năm không gặp, mà em vẫn xinh đẹp như trước kia."

Hoài Hâm nhìn anh ta, tìm về chút cảm giác dễ chịu thoải mái khi còn ở bên nhau, cô nhếch môi nghiêng mắt nhìn anh ta một cái: "Sao mà mấy năm không gặp, mà anh vẫn bắt chuyện bằng kịch bản cũ như trước kia vậy, quê mùa quá."

Nhắc tới cũng trùng hợp, đúng là bọn họ quen nhau lúc ở trong quán bar.

Khi đó Hoài Hâm vừa tốt nghiệp cấp ba, cảm thấy cuối cùng thì mình cũng thành công bước vào thế giới của người lớn, tính tình cô lại buông thả, với cô mà nói quán bar chính là một vùng đất vô cùng mới lạ, cứ ba ngày là chạy tới đó hai lần.

Không ngờ rằng lại gặp được đàn anh cùng trường cấp ba.

Học chung cùng một ngôi trường cấp ba, cùng tới một thành phố như Bắc Kinh, cũng khó tránh khỏi nảy sinh chút cảm giác chung chí hướng.

Anh ta bắt chuyện với cô, mời cô uống rượu, cười với cô, câu đầu tiên mà anh ta nói chính là: "Lâu rồi không gặp, đàn em, em vẫn xinh đẹp như hồi học cấp ba vậy."

Hoài Hâm biết rõ rằng những lời nói đó mà được viết trong tiểu thuyết thì chắc chắn sẽ có độc giả cảm thấy nó quá sởn gai ốc, nhưng mà nói thật, có sởn gai ốc hay không thì điều quyết định là nằm ở gương mặt. Nếu như người nói là Ngô Ngạn Tổ thì chắc chắn là o cmn k.

Lúc ấy cô thấy gương mặt sáng bóng đẹp trai của Lục Dữ Gia, chỉ thấy cảm động đến rơi nước mắt.

"..."

Lục Dữ Gia bị lời nói bóng gió của cô đâm chọc, anh ta mím môi nhún vai, vẫy waiter, gọi hai ly trà đá Long Island.

Hai người bắt đầu tán gẫu với nhau, tự nhiên mà lại rất thân thiết, anh ta nói về những tháng ngày anh ta ở nơi cách xa biển cả nghìn trùng, còn cô chia sẻ về cuộc sống ở Bắc Kinh của mình.

Hai loại tuyệt vời khác nhau, không hề có sự tương đồng. Nhưng bọn họ đều rất biết cách kể chuyện, chỉ một khúc nhạc đệm nho nhỏ cũng có thể nói thành mười khúc hí kịch, chọc nhau cười ngang cười dọc.

Lục Dữ Gia nói lúc anh ta tới cô nhi viện làʍ t̠ìиɦ nguyện viên, giáo viên đã bảo anh ta hát một bài hát thiếu nhi cho các bạn nhỏ nghe, nhưng mà anh ta lại không biết bài nào cả, đến cả giai điệu bài "Chỉ có mẹ là tốt nhất trên đời" anh ta cũng quên béng không nhớ tí gì, thế là chỉ đành mặt dày hát Quốc ca.

Kết quả là mọi người nghe xong cũng cảm thấy giai điệu không tệ, rất truyền cảm, để tăng thêm ấn tượng, anh ta đã đề nghị để anh ta dạy mọi người cùng hát.

Thầy giáo hơi khó xử hỏi rằng học có khó lắm không.

Lục Dữ Gia nhiệt tình đáp rằng chỉ cần nhớ cách phát âm là được thôi. Tôi cũng có thể giúp mọi người download bài hát này vào máy, tất cả mọi người cùng nghe thật nhiều lần, luyện tập nhiều một chút, quen tay hay việc mà.

Thế là thầy giáo cảm động đồng ý.

"Có lẽ đây là viện mồ côi duy nhất nhất ở Mỹ mà mỗi ngày cứ tới giờ cơm là lại phát bài Nghĩa dũng quân tiến hành khúc đó." Lục Dữ Gia cười.

Hoài Hâm cũng cực kỳ vui vẻ, tỏ vẻ bái phục.

Hai người vừa trò chuyện quên cả trời đất vừa cụng ly, cứ như vậy mấy lần thì ly cocktail đã nhìn thấy đáy luôn rồi.

Bọn họ ngồi ở tầng hai, khung cảnh rất đẹp, hơi cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy sàn nhảy đang lắc lư cuồng nhiệt ở phía dưới.

Hoài Hâm đã hơi say say, đang trong trạng thái vô cùng thoải mái, cô lờ đờ tựa vào lan can ở bên cạnh, hơi híp mắt cong môi với anh ta.

Lục Dữ Gia nhìn cô, từ từ thôi cười.

Dường như anh ta đang đắn đo một lúc, rồi anh ta tiến lại gần, đè thấp giọng: "Anh hỏi em một vấn đề vô cùng nghiêm túc."

Hoài Hâm nghênh đón nhìn thẳng ánh mắt anh ta, có vẻ như cô đang học theo dáng vẻ của anh ta, nhẹ nhàng đáp lại: "Chuyện gì?"

Lục Dữ Gia hơi sửng sốt, suýt nữa đã bị cô chọc cười, anh ta cố gắng duy trì vẻ mặt đàng hoàng chững chạc của mình: "Haiz, hỏi em này."

"...Hửm?"

"Sau anh, em còn qua lại với mấy người bạn trai nữa?"

Anh ta suy nghĩ một lúc, rồi nhanh chóng đổi giọng: "Không đúng, hỏi em cái này trước, bây giờ em không có bạn trai chứ?"

Đại não có hơi mê mang, tiếp nhận thông tin tương đối chậm chạp, Hoài Hâm dừng hai giây rồi mới trả lời, giọng điệu như thể đương nhiên: "Tôi tưởng là anh có thể đoán ra được."

Cô xoè hai tay ra, đôi mắt ngấn nước ngây thơ như một con nai con: "Cửa sổ đã trống(*) lâu ngày rồi."

(*)Trạng thái độc thân

"Chẳng phải... Chỉ là xác nhận lại thôi sao. Kẻo lại gây ra trò cười." Lục Dữ Gia cũng buông lỏng tay, anh ta cười: "Dù sao anh cũng vừa mới về nước, chưa quen với cuộc sống bên này."

Anh ta hơi vuốt nhẹ mu bàn tay, rồi ung dung thản nhiên hỏi: "Vậy vấn đề còn lại thì sao?"

Hoài Hâm lại nâng ly từ tốn nhấp một ngụm, lúc này mới đặt ly xuống, chớp mắt nói: "Anh đoán thử xem."

"..."