Chương 5: Lạm Phát 4

Lạm Phát (4)

Editor: Tô

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Tô Hàn vừa muốn đi đến một góc vắng vẻ thì một gã say rượu đã đi tới trước mặt cô đυ.ng một cái thật mạnh.

Người say ngồi bệt xuống đất, mắt lờ đờ như không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng vẻ mặt Tô Hàn trở nên ngưng trọng "Đừng giả bộ, giao lại đồ anh trộm được ra đây."

Hàng hoá trong kho tuỳ thân còn nguyên vẹn nhưng balo bỗng nhiên nhẹ hơn, rõ ràng tên trước mắt này có vấn đề.

Người say kia vẫn tiếp tục hành động như không nghe thấy, say bét nhè không biết gì.

"Tin tôi ném anh xuống sông cho tỉnh táo lại không?" Tô Hàn vẻ mặt lạnh lùng.

Gã say rượu "..."

Mẹ nó! Nhìn vào là một cô gái ít nói, sao lên tiếng lại độc ác như vậy hả?

Ánh mắt của hắn thanh tỉnh lại, khó hiểu hỏi "Sao cô phát hiện được?"

"Balo nhẹ hơn nhiều, đoán là bị trộm bi sắt." Tô Hàn nhàn nhạt nói "Nếu lấy thứ khác thì có lẽ tôi sẽ không phát hiện được."

Gã say rượu bi phẫn không thôi, vận may chết tiệt! Anh ta móc từ l*иg ngực ra một túi bi sắt ném lại cho chủ đồ "Đây."

Tô Hàn bắt lấy, tò mò hỏi "Anh không sợ tôi đánh chết anh à?"

Tên này trộm đồ bị bắt nên dửng dưng luôn?

Gã say rượu khịt mũi "Đánh người cũng mệt mỏi chứ bộ? Ăn còn không đủ no cô đừng lãng phí sức lực." Dù sao hắn cũng chơi không tốt, chân trần không sợ mang giày.

Tô Hàn ước chừng bi sắt, bất thình lình hỏi "Là người chơi?" Thủ pháp ăn trộm quá kỳ lạ làm cô nghi ngờ là kỹ năng thiên phú.

Người say rượu dừng một chút, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi "Có đồ uống không?"

"Có ý gì?" Tô Hàn không hiểu.

"Có đồ uống thì tôi chính xác là người chơi, có thể nói chuyện với cô vài câu.

Không có thì cô có thể đi được rồi đó." Gã say rượu lười biếng nói.

Tô Hàn nghĩ, đây không phải trá hình thừa nhận rằng anh ta là một người chơi sao? Không có đồ uống thì không định nói chuyện với cô.

Sau khi suy nghĩ, cô lấy ra một bình sữa lắc lắc trước mặt gã "Trả lời tốt thì nó là của anh."

Đôi mắt của gã say rượu sáng lên, mừng rỡ khôn xiết "Không ngờ cô lại sa ngã như vậy!"* Có thể lấy sữa ra một cách tùy tiện, có thể thấy cơm áo không lo.

*Raw "没想到你混的这么好!", ý nói là TH làm gái, nói cô chịu chơi tốt thế, kiểu chọc ghẹo thôi...(Ai biết rõ chỉ mình nha QAQ)

"Câm miệng." Tô Hàn lo lắng phía sau có NPC đi theo, cố ý hạ thấp giọng, vừa lui vừa nói nhanh "Tìm một nơi thuận tiện nói chuyện, theo tôi."

Gã say lộ vẻ mặt xem thường.

chẳng qua là gã rất thèm thuồng chai sữa nên không thể không đi theo.

Quẹo trái quẹo phải, cuối cùng cũng vứt bỏ đám người đi theo phía sau, Tô Hàn mới có thời gian nhìn gã say này.

Cả người mùi rượu không giống giả vờ, tóc tai bù xù, hai má đỏ hoe, hai mắt sưng vù, xem ra cuộc sống rất không vừa ý "Nói một chút, anh biết cái gì?"

Gã say chìa tay ra yêu cầu "Trả trước đã."

Tô Hàn ném bình sữa qua.

Nhưng sau đó cô lại lấy ra một bình khác, thản nhiên nói "Trả lời tốt thì bình này cũng là của anh."

Sắc mặt của gã say đỏ lên, rõ ràng là rất hưng phấn.

Hắn biết gì nói đó, nói ra mọi thứ "Tôi tên là Ngụy Dân Triết, nghề ăn trộm, chỉ cần tôi chạm vào mục tiêu, tỷ lệ 30% lấy trộm được thứ gì đó."

"Cô đang lo chúng ta nói chuyện sẽ bị dân địa phương nghe thấy hả? Thực ra không cần thiết, tôi đã dò xét rồi, sau khi nói ra từ người chơi hệ thống sẽ tự động che giấu.

Ngay cả khi chúng ta lớn tiếng nói về nội dung của trò chơi thì NPC sẽ chỉ nghĩ rằng chúng ta đang nói bậy bạ thôi."

"Còn kỹ năng thiên phú của tôi, có thể đánh cắp thành công bằng cách chạm vào nó, nghe có vẻ kỳ lạ nhỉ? Nhưng việc NPC bị trộm đồ thì không thấy có gì lạ cả, mà còn xem là bình thường.

Tôi nghĩ hệ thống đã đặc biệt xử lý cụ thể để hợp lý hóa điều đó."

Thì ra là như vậy, Tô Hàn trầm ngâm, sau đó liếc nhìn người say hết sức khó hiểu "Sao lăn lộn thảm thế?"

Ngay cả khi cầm cả 100 điểm đổi toàn thức ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày thì cũng không sống thành như vậy chứ.

"Đừng nói nữa." Ngụy Dân Triết đau khổ tố cáo một tiếng "Tôi bị hệ thống hại thảm mà!"

"Là sao?"

"Sau khi đọc các thuộc tính của nhân vật, có phải cô nghĩ rằng chỉ tích trữ thực phẩm và nhu cầu thiết yếu hàng ngày là có thể sống đến cuối đúng không?"

"Dù sao đồ ăn có thể làm tăng độ no bụng, đồ dùng cần thiết hàng ngày có thể tăng độ sạch sẽ, cho nên dùng loại nào cũng không quan trọng?"

"Nước suối trong game vô dụng vậy sao không đi đổi lấy vật tư khác?"

Ngụy Dân Triết cười khà khà, sau đó nghiêm mặt nói "Nếu như cô có ý nghĩ trên thì cô sẽ bị sập bẫy một ngày không xa."

Tô Hàn tỉnh bơ "Sao lại nói như vậy?"

"Nước suối quả thực chỉ có thể làm tăng một chút độ đói bụng, nhưng nếu lượng nước uống hàng ngày dưới 500ml thì ngày hôm sau sẽ xuất hiện triệu chứng thiếu nước, thể lực liên tục giảm sút.

Nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng không nhất thiết phải là nước suối, thay bằng coca, sữa hoặc rượu đều được.

Nói chính xác hơn, lượng nước uống hàng ngày không được dưới 500ml."

"Sử dụng khăn tắm và bàn chải đánh răng xác thực có thể cải thiện độ sạch sẽ, nhưng nếu không sử dụng xà phòng hoặc sữa tắm trong 72 giờ, xác suất xuất hiện nhiễm trùng sẽ tăng mạnh."

"Tương tự, ăn chocolate và bánh kẹo có thể làm tăng độ no bụng, nhưng phải ăn lương thực chính trong vòng 72 giờ, cơm, bột mì đều được.

Tôi chưa thử điều này, không biết debuff nào sẽ xuất hiện, nhưng tôi biết có người chơi đã gặp phải."

Ngụy Dân Triết chậm rãi nói, giọng nói đặc biệt tang thương.

Suy cho cùng đây là những bài học xương máu hầu hết do chính bản thân gã trải qua.

Tô Hàn cũng không đồng cảm, ngược lại rất khó hiểu về gói quà tuyệt vời lúc đầu.

Gói quà có xà phòng, nước khoáng (nguồn nước), bánh mì bơ thịt (lương thực chính), băng y tế (vật dụng y tế), mọi thứ đều là nhu yếu phẩm cần thiết.

Bây giờ nghĩ lại thì ra hệ thống đã gợi ý từ lâu rồi!

Bởi vì số lượng hàng hoá có thể được trữ trong kho tuỳ thân bị hạn chế (10 ô), nên cô trữ hàng hóa theo hàng trong gói quà, không ngờ đánh bậy đánh bạ làm đúng.

"Sao cô không biết gì hết vậy?" Ngụy Dân Triết buồn bực "Vào game được 7 ngày rồi, chẳng lẽ không có một cái debuff nào sao?"

Tô Hàn lắc đầu sau đó nói "Tôi ở tiệm mì, ăn mì húp nước súp, bình thường có thói quen mua xà phòng trữ."

Ngụy Dân Triết nhất thời không nói nên lời.

Mì là lương thực chính, nước súp là nguồn nước, xà phòng cũng có, người này không thiếu thứ gì, đương nhiên không thể cảm nhận khó khăn của những người ở dưới!

Tô Hàn hỏi ngược lại "Anh không mua kho hàng tuỳ thân với gói quà tuyệt vời sao?"

Ngụy Dân Triết lộ ra vẻ xấu hổ "Tôi đã đổi hết điểm của mình sang tiền tệ, nhận được cỡ 10.000 Bei.

Nhưng sau khi vào trò chơi tôi phát hiện ra mua nhiều thứ nhưng rất bất tiện khi mang theo.

Sau đó lại trữ hàng sai cách..."

"Gần đây tôi chỉ có thể dựa vào uống rượu bổ sung nguồn nước, nhưng tôi không thích uống rượu xíu nào.

Xui xẻo hơn là sau khi uống một lượng nhất định, tôi sẽ có trạng thái Say xỉn, thậm chí là Nghiện rượu."

"Hết lần này đến lần khác những thứ trong siêu thị bán hết nhanh quá, bây giờ rất khó để lấy được nước suối, đồ uống và các mặt hàng khác."

Tô Hàn khó hiểu "Anh chưa từng nghĩ đến đun nước sôi uống sao?"

Ngụy Dân Triết bỗng nhiên cứng đờ.

Tô Hàn tiếp tục nói "Tôi tích nước suối vì lo tương lai điện nước sẽ bị cắt nên đã chuẩn bị trước.

Sao không đun nước đi.

Tìm nguồn nước máy, đun sôi lên không phải đã uống được rồi sao?"

Đó là cách nấu nước mì mà quán mì đã làm.

Ngụy Vô Tiện trầm mặc xem lại bản thân, trong lòng đột nhiên tràn đầy bi phẫn.

Gã cảm thấy bản thân giàu có cho nên một lòng chỉ nghĩ mua mua mua, căn bản là chưa từng nghĩ đến việc có thể tự làm.

Có trời mới biết, uống quá nhiều rượu không chỉ mất đi thể lực mà còn tiêu hao nhanh độ sạch sẽ!

Trong nháy mắt, Ngụy Dân Triết như mất hết sức lực, cảm thấy mình thực sự là đồ ngu, tự nhiên tự tay đánh nát một lá bài tốt.

"Anh còn biết gì nữa?" Tô Hàn đánh gãy đề tài tiếp tục hỏi.

Thật ra cô đã vô cùng hài lòng rồi, cố ý hỏi thêm chỉ là muốn thử xem có thể moi ra cái gì không.

Ngụy Dân Triết ỉu xìu nói "Do tình trạng thất nghiệp nên nhiều người không có khả năng ăn uống, trộm cắp, cướp giật liên tục xảy ra.

Cũng may bây giờ chỉ cướp đồ không tổn thương người, thời gian tiếp theo thì khó nói."

"Mọi người đang liều mạng trao đổi những thứ có giá trị ở nhà để có thể kiếm được thứ gì đó để ăn.

Nhưng sau khi trao đổi? Để tồn tại, có lẽ không có gì họ không thể làm."

"Các siêu thị bách hóa bổ sung các kệ hàng đúng 6 giờ sáng hàng ngày, nhưng lúc 4,5 giờ đã có người xếp hàng rồi, rất khó để cướp.

Trước 7 giờ sáng các kệ hàng siêu thị sẽ bị quét sạch không còn một món."

"Theo tôi được biết, một số người của cải ít ỏi đi chợ rau để nhặt những chiếc lá hư thối mà người ta không muốn.

Ngoài ra còn có một số đi câu cá, bắt chim để cố gắng cải thiện nguồn ăn uống của họ."

"Những thứ khác thì tôi không rõ lắm."

"Cảm ơn." Tô Hàn ném chai sữa cho Ngụy Dân Triết rồi thản nhiên rời đi.

Ngụy Dân Triết không khỏi cười khổ, biết rằng mình có thể tự đun nước rồi uống thi việc được uống sữa hay không đã không còn quan trọng.

**

Một giờ rưỡi chiều, trong công viên Bốn Mùa có vài người tụ tập quanh hồ câu cá.

Đột nhiên, một người mặt lộ vẻ vui mừng, kích động hô "Mắc câu! Có cá mắc câu!" Sau đó nhanh chóng thu dây.

Kéo lên nhìn một cái, quả nhiên là con cá béo mập.

Người này cười toe toét, cố ý nói chuyện với ông cụ bên cạnh "Ông Hạ, ông sao rồi, câu được bao nhiêu?"

Thực tế ông đang ngồi bên cạnh, vô cùng rõ ràng chiến tích của người bạn kế bên là con số không.

Ông Hạ cố gắng che giấu chuyện mình câu cá không giỏi, ậm ừ nói "Họ Đinh kia, kêu cái rắm! Cá bị ông hù chạy hết rồi!"

Lão Đinh bĩu môi một cái "Bản thân câu không được cũng đừng ụp nồi người khác như vậy chứ?"

Ông Hạ nổi giận.

Lão Đinh nói tiếp "Ai da, nói chứ ông không biết câu cá, tại sao ông lại giữ tận hai chiếc cần câu? Đổi cần câu cho người khác có nhu cầu thì không phải tốt hơn sao?"

"Tôi thích!" Ông Hạ cứng đầu cứng cổ, vô cùng cố chấp nhưng thật ra trong lòng ông có chút áy náy.

Đã ba ngày rồi, những người khác ít nhiều cũng có thu hoạch, nhưng một mình ông không được gì cả.

Cơm trong nhà sắp hết rồi, nếu ông không làm gì thì cả nhà sẽ chết đói mất! Ông lớn tuổi rồi không có vấn đề gì hết, sống lâu thêm vài ngày, chết sớm mấy ngày không khác gì nhau, nhưng cháu gái thì khác, nàng vẫn là một đứa trẻ thôi!

Nghĩ đến đây, ông Hạ không khỏi rầu rĩ.

Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên "Ai sở hữu cần câu này vậy? Có chủ không?"

"Không bán!" Ông Hạ rất là phiền não.

"Vậy có thể cho thuê không?" Giọng nữ tiếp tục hỏi.

Cho thuê? Ông Hạ kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện người đang nói chuyện là một cô bé tóc ngắn, nhìn cực kỳ hoạt bát.

Người hỏi chính là Tô Hàn.

"Thuê như thế nào?" Ông Hạ nhếch miệng, thật sự là không có tự tin năng lực câu cá của mình.

"Cháu thuê cần câu bốn tiếng, sau đó cá bắt được chia đều." Tô Hàn tự tin cười một tiếng.

Ông Hạ vừa định nói không câu được thì sao, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào.

Cần câu để bên cạnh cả ngày cũng không thu hoạch được gì, tình huống không thể nào tệ hơn được nữa...!

"Vậy được, cô liền ngồi bên cạnh tôi câu cá đi." Ông Hạ thầm nghĩ, không có việc gì phải lo lắng, dù sao cũng không có gì để mất cả.

=================

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống (kiêu ngạo ưỡn ngực): Hệ thống chế tạo, sắp xếp tất nhiên là chính xác nhất!

Nhà dinh dưỡng học: Sữa bò (nguồn nước) + bánh mì đen (lương thực chính), đáp ứng đầy đủ các yêu cầu của hệ thống, nếu không sao gọi là NHÀ, DINH, DƯỠNG, HỌC được!.