Ngày hôm sau, âm thanh máy móc của hệ thống tuyên bố,
“Ngày thứ 21 ở trò chơi.” vừa dứt lời, mưa to như trút xuống, cùng lúc đó, mây đen che kín trên bầu trời, tiếng sấm ầm ầm rung động.
Tô Hàn kiểm kê hết đống vật tư vừa nhận, nhẹ giọng nói lầm bầm,
“Đây là dự định cho lũ lụt, trực tiếp nhấn chìm doanh địa à?”Trong điện quang hỏa thạch (1), Chung Duệ kịp phản ứng,
“Chẳng may suối nước tràn đầy sông đào, cá ăn thịt người bên trong sẽ chạy ra ngoài!”(1) Tia lửa xẹt ra từ viên đá. Ý chỉ sự chớp nhoáng.Tô Hàn bình tĩnh hồi phục,
“Chặn kênh rạch, nước suối sẽ không tràn lên.”Nghĩ là làm. Hai người khoác áo mưa, đội mưa nhét bùn đất vào kênh rạch, cuối cùng chặn nước suối.
Thế nhưng, sắc mặt Chung Duệ vẫn rất khó coi như cũ,
“Nếu như liên tục mưa như thác đổ, nước sông tràn lan là chuyện sớm hay muộn.”
“So với cái này, không phải chúng ta hẳn nên lo lắng đối phó thú triều như thế nào?” Tô Hàn tỉnh táo nói.
“Trời mưa xuống, lựu đạn, ống phóng rốc-két, thuốc nổ hẹn giờ còn dùng được không? Coi như dùng tốt, mây đen rậm rạp trên bầu trời, rất ảnh hưởng tầm nhìn. Một khi tấn công lệch ý nghĩa tiêu hao nhiều.”“Mặt khác thuốc nổ khó kiếm, hàng dự trữ không nhiều. Mấy ngày nay điên cuồng tiêu hao, có lẽ còn dư lại 30% tồn kho. Một khi hết thuốc nổ, phòng tuyến bị phá chỉ là vấn đề thời gian.”Chung Duệ im lặng. Theo thời gian đưa đẩy, áp lực sinh tồn càng lúc càng lớn, khiến người ta thở không nổi. Bỗng nhiên, anh nói,
“Đến khi nước sông sắp tràn, chúng ta bỏ qua doanh địa, bắt đầu đào vong được không?”Mọi việc đều có hai mặt. Quả thật, thành lập nơi đóng quân có thể giúp người chơi phòng ngự tốt, nhưng trong lúc vô tình, lại giới hạn người chơi trong phạm vi có hạn. Nếu như bỏ qua doanh địa, như vậy trời đất bao la, có thể đi bất cứ đâu.
“
Nói sau đi.” Tô Hàn không quá hứng thú,
“Tôi phải nhắc nhở anh một việc, thuốc sinh lực chỉ còn lại hai liều. Một khi đào vong, trên đường gặp phải trăn rừng, cá sấu Caiman, các loại sinh vật khổng lồ ở đỉnh chuỗi thức ăn, cơ bản là chịu chết.”Với tình huống trước mắt, tỷ lệ vô tình gặp được tương đối cao.
Chung Duệ nhất thời nghẹn lời. Nếu như sau khi rời đi không sống được bao lâu, đi ra ngoài có ý nghĩa gì? Chẳng bằng lúc doanh địa bị công phá, hai người cùng nhau tuyên bố buông tha.
**
Mưa rơi xối xả. Hạt mưa rơi trên mặt đất, để dành được rất nhiều vũng nước lớn nhỏ.
Tô Hàn gặm lương khô, trong lòng nghĩ, nước chảy về chỗ trũng, cuối cùng nước mưa trong vũng nước có thể chảy vào trong sông hay không?
Đang cân nhắc, đợt thú triều tập kích mới đã tới.
Xa xa tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất đều rung động theo, hiển nhiên có sinh vật khổng lồ tiếp cận. Tiếng chim hót liên tục trên không trung, vừa nghe cũng biết số lượng không ít.
Vẻ mặt Tô Hàn lạnh lùng,
“Cường độ công kích dường như lại tăng cường.”“Ngày thứ 21 mà. Dựa theo tình hình 20 ngày trước, cách 5 ngày sẽ tăng cao một độ khó.” Chung Duệ thuận miệng trả lời.
“Bắt đầu làm việc.” Tô Hàn gặm ba năm miếng xong lương khô, lập tức đứng lên, xắn tay áo chuẩn bị đánh lộn.
Chung Duệ hơi bất đắc dĩ. Ngày thứ 10 trong trò chơi, anh nói muốn dựng nhà gỗ, đồng đội nhỏ lại nói không đủ tinh lực, cô muốn cấy ghép cây ăn thịt người, cỏ phù thủy, thiết lập cạm bẫy, tăng cường người canh gác doanh địa. Rơi vào đường cùng, Chung Duệ đành lựa chọn nhượng bộ. Ai ngờ hao hết tâm lực, xây mấy phòng tuyến vẫn vô dụng, nên xong đời vẫn phải xong đời.
Lấy lại bình tĩnh, thu liễm tâm tình không cần thiết, Chung Duệ dõi mắt trông về phía xa.
Trong giây lát, một nhóm sinh vật chạy vào bên trong phạm vi tầm mắt.
Dưới ánh sáng mờ tối, Chung Duệ tỉ mỉ quan sát, phát hiện voi xavan, gấu xám, linh cẩu, rắn nước cùng nhau vọt tới.
Tô Hàn cắt đứt dây thừng.
Một giây kế tiếp, mấy cái l*иg gỗ tự chế từ trên trời giáng xuống, ngăn cản bước tiến của một bộ phận dã thú.
Nhưng rất nhanh, rắn nước “Oạch” một cái trốn ra từ trong khe hở; voi xavan tung vòi, trực tiếp vứt bỏ l*иg giam bằng gỗ; gấu xám đập vào thành l*иg, trong chốc lát vụn gỗ bay tứ túng, mắt thấy l*иg giam sắp tan thành mảnh nhỏ. Duy chỉ có linh cẩu, táo bạo chạy lòng vòng ở trong nhà tù, không có biện pháp xử lý l*иg giam.
Tiếp tục đi tới, có mấy con rắn nước vô ý rơi vào hố sâu, không leo lên được
Một con gấu xám giẫm vào cỏ phù thủy, lúc này bị nắm chặt. Nó ra sức giãy dụa, trong lúc vô tình lại chạm phải đóa hoa cây ăn thịt người, vì vậy nửa người trên cũng bị trói chặt. Nó rất mạnh nhưng không làm gì được.
“Voi xavan có chút vướng tay chân.” một bên lẩm bẩm, Chung Duệ một bên nhấc lên ống phóng rốc-két, không chút do dự nổ súng.
“Đoàng đoàng đoàng đoàng rầm”, năm viên đạn tên lửa xuyên thép bắn ra, khiến voi xavan bị nổ trầy da tróc thịt. Có hai con xui xẻo, bất hạnh bị trúng chỗ hiểm, lúc này ngã nhào xuống đất, không có hô hấp.
Đa số rắn nước rơi vào cạm bẫy, còn có một phần nhỏ thuận lợi vượt qua đi vào sông. Cá ăn thịt người cực kỳ hung ác, không chút do dự gặm sạch bữa cơm trưa tự đưa tới cửa.
Mấy con linh cẩu loại bỏ hết sức khó khăn, vất vả lắm mới đi tới bờ sông. Chỉ là không chờ chúng xuống nước, cá ăn thịt người đã không kịp chờ đợi nhảy ra khỏi mặt nước, hoan nghênh nhiệt liệt lương thực mới đến.
Mắt thấy voi xavan chết chết, thương đã bị thương, Chung Duệ tự lẩm bẩm,
“Còn thiếu một chút.” anh đang định tiếp tục nã pháo, chỉ là lúc này mấy con chim ưng lao xuống, hoặc bắt hoặc cắn hoặc mổ, nhao nhao tấn công anh.
Chung Duệ né tránh không kịp, bị cào vài phát, đành thuận thế cải biến mục tiêu tấn công.
Đúng lúc này, vô số quả lựu đạn và thuốc nổ hẹn giờ nổ tung dưới chân voi xavan. Chính là Tô Hàn nắm chặt cơ hội, tiến hành bổ dao.
Sau khi xác nhận nguy cơ trên mặt đất giải trừ, cô đưa ánh mắt chuyển qua bầu trời — cá ăn thịt người không đối phó được phi cầm, những thứ này phải do người chơi tự mình thu thập.
Lại một qủa lựu đạn tung lên không trung.
Âm thanh “Bình bịch” vang lên, rất nhiều con chim chủ động lảng tránh. Ngay sau đó, một trận cuồng phong thổi qua, lựu đạn lập tức bị thổi rời khỏi quỹ đạo đã ném. Một giây kế tiếp, lựu đạn ầm ầm nổ tung, lại chỉ bị thương cánh một con chim ưng, hiệu suất gϊếŧ chết cực kỳ thấp.
Phi điểu tản ra bốn phía, không tụ tập cùng một chỗ, hiệu quả dùng ống phóng rốc-két công kích không tốt. Chung Duệ đơn giản thay đổi vũ khí, ném ra trường mâu tự chế bằng gỗ.
Cái mâu gỗ bay ra với tốc độ rất nhanh, thậm chí mơ hồ nghe có tiếng xé gió.
Chỉ chốc lát sau, không trung truyền đến tiếng chim chóc rên rĩ. Lại nhìn một cái, hai con chim bị mâu gỗ đâm trúng, nối liền với nhau.
Tô Hàn thì cầm lấy cục đá, cung, nhắm bắn.
Dọn sạch phi cầm không dễ dàng. Chúng không sợ chết, cho dù biết sẽ bị thương, biết mất mạng, vẫn cúi người xung phong.
Mỗi khi đến lúc này, Tô Hàn sẽ lấy ra dao găm, từ kho hàng tùy thân nghiêm khắc đâm vào cổ chim chóc.
Nhưng số lượng phi cầm quá nhiều, thậm chí có lúc có năm, sáu con chim cùng nhau lao xuống, phân biệt tấn công các bộ phận khác biệt. Những lúc này, Tô Hàn sẽ đổi sang dùng côn kẻ mày quét ngang. Nhưng dù cho như thế, vẫn có lúc gạt không xuể, các bộ phận bả vai, cánh tay, chân nhỏ, đằng sau lưng rất dễ bị tấn công.
Gần nửa giờ sau, không trung không còn chim muông, kết thúc chiến đấu.
Trên mặt đất, l*иg giam gỗ giam giữ mấy con linh cẩu, trong hố có mấy con rắn nước, hai con gấu xám bị cây ăn thịt người quấn chặt không thể di chuyển. Trừ những thứ này ra, đều bị tiêu diệt.
Tô Hàn cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi rã rời, lúc này ngồi bệt xuống lấy hơi.
Sắc mặt Chung Duệ nghiêm trọng, thấp giọng nói,
“Thú triều càng ngày càng khó đối phó.” không biết anh đang bàn đối sách hay đang lẩm bẩm.
Tô Hàn mệt đến mức không muốn nói chuyện, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, cô đương nhiên biết thú triều khó giải quyết. Vì đề phòng ngoài ý muốn, cô thậm chí một bên tranh đấu một bên cắn thuốc, không dám chậm trễ chút nào.
“Lại chống đỡ vài ngày, không được thì rút lui.” Chung Duệ nói tiếp.
Lúc này hỏa dược rõ ràng tiêu hao quá nhanh. Tuy có nghề thứ hai “Phá giáp tiên phong” tiếp tế đạn dược ống phóng rốc-két, nhưng như muối bỏ biển, căn bản không bù đắp được tiêu hao. Vì vậy, không chịu đựng nổi là chuyện sớm hay muộn.
Tô Hàn thờ ơ nói,
“Đến khi hệ thống vô sỉ đến mức để đại quân thú triều tập kích, hoặc là cử tất cả sinh vật đỉnh chuỗi thức ăn tới tập kích, tôi sẽ rút lui.”Chung Duệ nhìn ra xa. Anh cảm thấy xuất phát từ nội tâm, ngày đó không còn xa xôi.
Ngày thứ 22 ở trò chơi, gấu xám, sói xám, cự mãng, hơn hai mươi con chim cùng nhau đột kích.
Bởi vì bầy sói bật nhảy tốt, số lượng rất nhiều, lại có mấy con tranh thủ chạy loạn vào doanh địa!
Lúc đó Tô Hàn đang chăm chú ngắm bắn, trong chốc lát chưa kịp chuẩn bị, bị một con sói hoang lao vào xô ngã xuống đất. May mắn Chung Duệ phản ứng nhanh, cản con sói, sử dụng dao găm gϊếŧ chết nó, lúc này Tô Hàn mới tránh khỏi vận mệnh bị cắn xé.
Chỉ là tránh được sói, không tránh khỏi phi cầm. Mấy con chim ưng tranh thủ lúc đánh nhau, hoặc quắp hoặc cào, lưu lại dấu móng tay ở cánh tay, lưng Tô Hàn.
Đến khi dọn dẹp xong thú triều, cả tâm trí Tô Hàn đều mỏi mệt, hận không thể trực tiếp chết rồi bị nốc-ao.
Nghỉ ngơi sơ qua, Chung Duệ đứng lên, tiếp tục bận bịu. Anh bới đống bùn tích trong lòng sông lên trên bờ sông, cứ như vậy bờ sông được đắp cao lên, nước sông không dễ dàng tràn ra, cá ăn thịt người không chạy đến.
Tiếp đó, anh bắt đầu rào lưới bảo vệ quanh sông đào. Như vậy lần sau lúc sói bật nhảy, sẽ bị lưới bảo vệ ngăn cản, sau đó trực tiếp rơi xuống sông.
Tô Hàn nhìn một hồi, yên lặng đứng dậy giúp đỡ.
Thật ra giờ khắc này tâm trạng của cô hơi phức tạp. Cùng lúc cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trong điều kiện mức độ khó khăn của phó bản siêu cao, cô luôn cảm thấy không cần thiết tiếp tục dằn vặt bản thân. Về phương diện khác, cô lại muốn nhìn xem cuối cùng chính mình có thể đi đến bước nào.
Ai ngờ —
Ngày thứ 23 ở trò chơi, mấy lần sắp bị tử vong uy hϊếp, rồi mạo hiểm vạn phần né qua.
Ngày thứ 24 ở trò chơi, lúc nguy hiểm vừa kịp uống xong liều thuốc sinh lực cuối cùng, hiểm tử nhưng vẫn còn sống.
Ngày thứ 25 ở trò chơi, lựu đạn, đạn tên lửa xuyên thép, thuốc nổ hẹn giờ tích trữ tùy tiện ném ra bên ngoài, không còn giữ vốn.
Bọn họ lại cứng rắn chống đỡ qua 3 ngày.
**
Trong phòng làm việc, Lý Nhạc đứng nhìn mà phiền muộn. Mỗi lần bị kích động cảm thấy hai đồ phá hoại cuối cùng sắp xong đời, bọn họ thần kỳ sống lại, đặc biệt kiên cường! Bây giờ nghĩ đến, các cụ nói rất có lý, tai họa sống nghìn năm, làm sao chết sớm được.
Nhân viên cấp dưới xin chỉ thị,
“Quản lí, ngày thứ 26 đến 30 còn thêm độ khó không?”“Thêm!” Lý Nhạc trả lời như đinh đóng cột.
Đồng thời anh nghĩ thầm, thuốc nổ tích trữ đã dùng gần hết, cái này còn có thể tiếp tục chống đỡ, thua cũng không oan.
Mười ngón tay nhân viên cấp dưới bay lượn, rất nhanh lập trình phần mềm. Đúng lúc này, chữ số trên màn ảnh bên phải đột nhiên biến thành “0”.
Lý Nhạc nhất thời sửng sốt, nhủ thầm làm sao hiệu suất cao như vậy?
Đã thấy nhân viên cấp dưới quay đầu, bất đắc dĩ vạn phần nói,
“9 giờ sáng ngày thứ 26, hai người may mắn còn sống sót đồng thời tuyên bố buông tha trò chơi, yêu cầu rời khỏi phó bản.”Lý Nhạc, “!!!”
Sống quá lâu là cái vấn đề, chủ động rời khỏi phó bản làm sao cũng không khiến người ta bớt lo?!
“Sau đó thì sao?” mặt Lý Nhạc không chút thay đổi hỏi, nhưng thật ra trong lòng đã đoán được đáp án.
“Còn sau đó cái gì nữa? Sau đó hệ thống thả hai người ra ngoài. Cùng lúc bị loại, đồng thời bị nốc-ao, thứ tự đặt song song.” nhân viên cấp dưới quay đầu, nhỏ giọng thầm thì.
Lý Nhạc đỡ trán, cảm giác bệnh cũ đau nửa đầu của mình lại tái phát.
Trên thực tế đến giai đoạn cuối của trò chơi, để lấy được số thứ tự tốt, người chơi cùng đội thường sẽ ra tay với đồng đội của mình. Kẻ địch không chỉ bắt nguồn ở bên ngoài, còn đến từ đằng sau lưng.
Người chơi xin tổ đội trong trận chiến cuối cùng không ít, hơn một ngàn đội. Nhưng hoặc sớm phản bội, hoặc trước sau bị nốc-ao. Đồng thời tuyên bố buông tha trò chơi, trong ngàn tổ chỉ có một tổ như vậy, họa phong đặc biệt hiếm thấy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tô Hàn (chán chường): Không được, không chịu nổi
N ngày sau, sống như cũ
Lý Nhạc (ánh mắt lên án): Nói không chịu nổi đâu? Vì sao còn sống? Kẻ lừa đảo!