Chương 41.1: Đe dọa

Tin nhắn bất ngờ này đã phá vỡ mọi yên bình, Lục Diên nhìn xung quanh, vẻ mặt anh đầy nghi ngờ, không biết là ai đã gửi tin nhắn này. Đến khi anh sực tỉnh thì Dụ Trạch Xuyên đã vào thang máy đi lên tầng.

Lục Diên nhíu mày, tắt màn hình, chỉ có thể về nhà trước rồi tính toán sau.

Vì Dụ Trạch Xuyên không thích mèo nên Lục Diên mang mèo về nhà mình trước, sau đó anh gọi điện đến một phòng khám thú y tư nhân để đặt lịch tới khám tại nhà.

Trong khoảng thời gian chờ đợi, Lục Diên không suy nghĩ đến Dụ Trạch Xuyên đang giận dỗi, cũng không nghĩ đến con mèo hoang đang cuộn tròn trong áo khoác mà nghĩ đến tin nhắn nặc danh mà anh mới nhận được.

Ai gửi đến vậy? Tưởng Bác Vân à?

Lục Diên không biết nghĩ tới điều gì, thần sắc có phần nặng nề. Anh lập tức đứng dậy khóa trái cửa phòng, sau đó lấy chiếc USB lần trước lừa được từ chỗ Tưởng Bác Vân, rồi cắm vào máy tính. Cùng với những lần nhấp chuột và kéo thả liên tục, trên màn hình hiện ra một bản báo cáo thường niên —

Chẳng liên quan gì đến sổ sách của năm đó, chỉ là bảng phân tích lợi nhuận của Tập đoàn Ngân Xuyên trong một năm nào đó mà thôi.

Anh thực sự đã bị Tưởng Bác Vân lừa.

Sau khi nhận ra điều này, anh suýt phun ra một ngụm máu. Lần trước, sau khi lừa được chiếc USB, vừa về nhà, anh đã bị Dụ Trạch Xuyên chặn lại. Những ngày sau đó hai người gần như không rời nhau nửa bước, rồi anh còn bị nhốt trong phòng, hoàn toàn không có thời gian kiểm tra chiếc USB. Không ngờ lại bị tên Tưởng Bác Vân này chơi một vố!

Lục Diên không thể hiểu nổi.

Lục Diên không thể chấp nhận được.

Lục Diên có hơi suy sụp.

Thế này nghĩa là anh phải đi tìm Tưởng Bác Vân để lừa lấy USB lần nữa, trong khi lần trước anh vừa đấm đối phương một cú ngay trong văn phòng.

#Chủ quan#

Lục Diên lấy điện thoại ra, bấm số gọi lại tin nhắn nặc danh kia, mong rằng ông trời đừng quá tàn nhẫn với anh như vậy, nhưng sau vài tiếng tút dài, đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông trầm thấp quen thuộc, lắng nghe kỹ thì thấy giọng nói ấy còn mang theo vài phần trêu đùa:

“Lục Diên, cuối cùng em cũng chịu gọi cho anh rồi hả?”

Đệt, là Tưởng Bác Vân thật!

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu Lục Diên lóe lên vô số ý nghĩ, chẳng hạn như Tưởng Bác Vân có cố tình đưa cho anh chiếc USB giả không? Đối phương có mưu đồ gì? Hay là anh đã bị nghi ngờ rồi?

Nhưng bất kể thế nào, Lục Diên cũng không thể tỏ ra quá sốt ruột về chiếc USB được, như vậy chỉ khiến Tưởng Bác Vân nghi ngờ hơn. Anh đổi điện thoại sang tai bên kia, giọng điệu không quá tức giận, thậm chí có phần bình thản: "Tôi cứ tưởng ai rảnh rỗi gửi tin nhắn nặc danh cho tôi, hóa ra là anh."

Tưởng Bác Vân ngồi trong văn phòng, ngón tay gã cầm một chiếc USB nhỏ màu đen, thỉnh thoảng gõ nhẹ lên bàn. Gã hơi nhếch mép, tự cho rằng mình đã nắm được Lục Diên trong tay: "Em đã mở USB ra xem chưa?"

Lục Diên nhìn chằm chằm vào dữ liệu trên màn hình máy tính, trong lòng đã có tính toán. Anh cố tình nói dối, thản nhiên đáp: "Ồ, anh nói chiếc USB lần trước à, tôi xem nó ngay hôm đầu tiên lấy được rồi."

Tưởng Bác Vân sửng sốt.

Lừa Dụ Trạch Xuyên thì lương tâm Lục Diên còn thấy đau, chứ lừa Tưởng Bác Vân thì anh hoàn toàn không có áp lực: “Tưởng Bác Vân, anh mãi mãi là một kẻ ích kỷ, chẳng tin ai cả, anh muốn giữ usb thì cứ giữ đi, miễn sau này đừng đến quấy rầy tôi là được.”

Lục Diên càng để tâm đến usb thì càng bị Tưởng Bác Vân nắm thóp, anh chỉ còn cách làm ngược lại ý gã.

Quả nhiên Tưởng Bác Vân lại đứng ngồi không yên, nhưng gã vẫn tiếp tục ngọt ngào: “Lục Diên, nếu anh không tin em thì lần trước em đấm anh một cú trong văn phòng đã đủ khiến em chết cả chục lần rồi.”

Lục Diên nhướng mày: “Vậy cách anh tin tôi là lừa tôi lấy một cái usb giả à?”

Tưởng Bác Vân cười khẽ một tiếng: “Lần trước anh chỉ vô tình lấy nhầm thôi, phát hiện ra là lập tức gọi cho em luôn, nhưng không ngờ em lại chặn số anh.”

Bản lĩnh trả đũa của gã đúng là giỏi thật.

Lục Diên bình thản nói: “Lấy nhầm thì lấy nhầm thôi, rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Tưởng Bác Vân không ngờ Lục Diên lại dửng dưng như vậy, gã nhíu mày, xoay ghế lại nhìn về phía cảnh đêm ngoài cửa sổ: “Lục Diên, em thay đổi nhiều quá, chỉ đơn giản là vì anh sắp đính hôn sao?”

Lục Diên: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi cúp máy đây.”

Tưởng Bác Vân vô thức ngồi thẳng người: “Lục Diên, em đâu cần đẩy anh ra xa ngàn dặm như vậy. Thế này đi, bây giờ em đến tìm anh, anh sẽ lập tức đưa USB cho em, được không?”

Lục Diên thoáng dao động, nhưng anh biết rõ đây là cái bẫy của Tưởng Bác Vân, nếu đồng ý thì anh sẽ thật sự trúng kế. “Không cần đâu, anh cứ giữ lấy đi, tôi không muốn bị lừa lần thứ hai.”

“Lần này là thật.”

Tưởng Bác Vân nói bằng giọng chắc chắn: “Tối mai, tám giờ gặp nhau.”

Lục Diên: “Không rảnh.”

Tưởng Bác Vân không hoảng hốt: “Thế thì tối ngày kia nhé. Lục Diên, anh đảm bảo đây là lần cuối cùng. Sau này anh sẽ không làm phiền em nữa, được không?”

Lục Diên vốn định tìm cơ hội để lừa lấy chiếc USB, nay thấy Tưởng Bác Vân đeo bám không buông lại đưa cho anh một lối thoát. Anh giả vờ suy nghĩ một lúc, rồi miễn cưỡng đồng ý: “Được, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với anh.”

Tưởng Bác Vân mỉm cười, có vẻ khá hài lòng: “Anh chờ tin của em.”

Cuộc gọi kết thúc, căn phòng hoàn toàn rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng kêu yếu ớt thỉnh thoảng phát ra từ con mèo đang cuộn tròn trong áo khoác.