Cách một cánh cửa, Dụ Trạch Xuyên như bị rút hết sức lực, hắn dựa lưng vào cửa phòng rồi chậm rãi trượt ngồi xuống đất. Hắn run rẩy đặt con dao sang bên cạnh, cúi đầu vùi mặt vào giữa hai đầu gối, giấu đi khóe mắt đỏ hoe.
Lục Diên nói thích hắn.
Dụ Trạch Xuyên muốn tin nhưng lại không dám tin.
Đây rõ ràng là một chuyện khiến người ta vui mừng, nhưng sau khi hắn nghe xong thì chỉ thấy khóe mắt cay xè. Bởi vì đã quen kìm nén nhiều năm nên ngay cả khi khóc, hắn cũng chỉ khóc thầm không ra tiếng, chỉ có gân xanh nổi trên mu bàn tay mới thể hiện rõ cảm xúc của hắn lúc này.
Ban đêm, nhiệt độ không khí giảm xuống, ngay cả sàn nhà cũng lạnh lẽo. Dụ Trạch Xuyên ngồi ngoài cửa cả đêm, mãi đến khi trời hửng sáng, hắn mới lảo đảo đứng dậy. Tay chân hắn cứng đờ, mang vẻ mặt chết lặng đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt. Đôi mắt của người đàn ông trong gương trũng sâu, trong mắt toàn là tơ máu, môi tái nhợt, trông chật vật đến nỗi không thể nhìn thẳng.
Dụ Trạch Xuyên chống tay vào mép bồn rửa mặt, thở dốc thật nhẹ.
Tạm thời cứ như vậy đi, hắn nghĩ thầm.
Mặc kệ Lục Diên có thích hắn thật hay không, hắn không thể thả đối phương đi được nữa. Nếu vẫn luôn trói buộc với nhau thì liệu đáp án có còn quan trọng không?
Không, không quan trọng nữa.
Dụ Trạch Xuyên tự nhủ, không còn quan trọng nữa…
Mấy ngày tiếp theo, Lục Diên không hề bước ra khỏi phòng, chỉ khi đánh răng rửa mặt, vệ sinh hay tắm rửa thì Dụ Trạch Xuyên mới cho anh ra ngoài, chỉ là hắn vẫn không nói với anh câu nào.
Nhiều lần Lục Diên định nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Anh chưa thăm dò được tình hình hiện tại, cũng không biết Dụ Trạch Xuyên đang nghĩ gì trong lòng, giờ tùy tiện mở miệng thì e là sẽ phá vỡ cách chung sống coi như khá bình ổn hiện tại..
Ở một mức độ nào đó, Lục Diên xem như là bị nhốt trong phòng tối, chẳng qua là điều kiện của căn phòng tối này khá thoải mái, mỗi ngày ba bữa cơm đầy đủ, đói còn có đồ ăn khuya, ngoài khó ăn ra thì không có khuyết điểm gì.
Cháo buổi sáng nấu nửa đặc nửa loãng, mì buổi trưa mãi mới vớt được một quả trứng chần, bên trong còn có vỏ trứng vụn, buổi tối là ba món một canh, mặn đến nỗi không nuốt nổi.
Lục Diên ăn đến nỗi khàn cả họng, anh còn nghi ngờ Dụ Trạch Xuyên đang cố ý trả thù anh, nhưng anh lại chẳng có lý gì để nói nên chỉ có thể kiên trì ăn tiếp, trừ khi anh muốn chịu đói.
Tối hôm nay, Lục Diên tắm xong, vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Dụ Trạch Xuyên đứng chờ ngoài cửa. Đối phương đút hai tay vào túi, dựa lưng vào tường, cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì, mái tóc rối hơi dài dường như sắp che khuất đôi mắt. Nghe thấy tiếng anh ra ngoài, hắn mới ngẩng đầu lên với khuôn mặt không biểu cảm
Lục Diên hắng giọng, cổ họng khản đặc vì mặn, anh uyển chuyển đề nghị: “Ừm… Tối nay có thể ăn món nào thanh đạm chút được không, dạo này đồ ăn hơi mặn.”
Trông anh tủi thân muốn chết.
Dụ Trạch Xuyên lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Về phòng.”
Ừm.
Lục Diên cũng cảm thấy mình hình như hơi được nước lấn tới, còn sống là tốt lắm rồi, sao dám kén cá chọn canh chứ. Anh dùng khăn lau khô tóc, quay lại phòng ngủ, lúc thấy cửa phòng đóng lại, anh mới không nhịn được mà thở dài.
Bọn họ đang giày vò lẫn nhau sao?
Chắc vậy, Lục Diên nghĩ thầm, khoảng thời gian này anh cũng chẳng chịu nổi.
Thời gian ngẩn ngơ luôn trôi qua rất nhanh, Lục Diên đang nằm trên giường suy nghĩ lung tung thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Dụ Trạch Xuyên đặt mạnh khay đựng bữa tối lên bàn, sau đó lập tức đóng cửa, đi ra ngoài.
Gọn gàng lưu loát, không lề mề dây dưa chút nào.
Mỗi lần ăn cơm, Lục Diên đều có cảm giác như mở hộp quà bí ẩn. Thấy thế, anh đứng dậy đi đến bên bàn ngồi xuống, nhìn vào khay cơm, anh lần lượt lướt nhìn qua mấy món ăn:
Cá hấp, ngó sen xào, rau trộn đậu tương, còn có một bát cơm ăn kèm với canh sườn rong biển.
Đều rất thanh đạm.
Thấy vậy, Lục Diên không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Dụ Trạch Xuyên lại nghe theo lời đề nghị của anh thật. Anh lần lượt nếm thử mấy món này, phát hiện ra là nhạt hơn đồ ăn mấy hôm rất nhiều, ăn cũng khá ngon, chỉ có món cá…
Chưa moi nội tạng ra.
Lục Diên dùng đũa gạt nội tạng chín trong bụng cá ra, nghĩ thầm, cái này thì có muốn cố căng da đầu ăn thì cũng không ăn được. Mùi tanh của cá khá nồng, anh đứng dậy đi đến cạnh cửa, mở hé cửa ra. Anh định tìm Dụ Trạch Xuyên xin một cái túi rác, nhưng lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì anh không khỏi sững sờ.
Trên bệ bàn bếp đầy những nguyên liệu lung tung, lộn xộn, không khó để tưởng tượng ra lúc nãy đã trải qua cuộc hỗn loạn như thế nào, một người đến mì còn không biết nấu như Dụ Trạch Xuyên lúc này lại đang ngồi xổm dưới đất dọn đống vảy cá bắn tung tóe.
“…”
Động tác của Lục Diên khựng lại, giờ mới biết cơm nước mấy hôm nay đều do chính tay Dụ Trạch Xuyên làm, có lẽ đối phương không cố ý trả thù mình mà chỉ đơn thuần là tay nghề vụng về thôi.
Trong khoảnh khắc ấy, anh không rõ cảm xúc trong lòng là gì, tóm lại là hơi kỳ lạ.
Thực ra cửa phòng ngủ vẫn luôn không khóa, chỉ là Lục Diên sợ tiếng mở cửa sẽ kí©h thí©ɧ đến Dụ Trạch Xuyên, khiến đối phương hiểu lầm rằng anh muốn bỏ trốn nên anh mới không mở cửa.
Có lẽ Dụ Trạch Xuyên không nhốt anh mà là anh tự nhốt chính mình.
Lục Diên nhẹ nhàng bước tới, từ từ đi đến trước mặt Dụ Trạch Xuyên đang ngồi xổm. Khi đến gần, anh mới phát hiện trên tay Dụ Trạch Xuyên có đầy vết thương do nấu nướng để lại, có mấy vết thương đã đóng vảy, còn có mấy vết mới đỏ tươi, không biết có phải do lúc nãy làm cá không.
“Dụ Trạch Xuyên.”
Lục Diên đột ngột lên tiếng, cảm xúc rất phức tạp:
“Anh ngốc à?”
Động tác dọn dẹp của Dụ Trạch Xuyên khựng lại: “…”
Hắn cúi đầu nhìn sàn nhà, đôi lông mi run rẩy trong giây lát, đôi dép lê màu xám nhạt của Lục Diên xuất hiện trong tầm mắt hắn, nhưng không biết tại sao hắn càng nhìn lại càng thấy nhòe.
Dụ Trạch Xuyên không ngẩng đầu lên, chỉ tăng nhanh động tác dọn dẹp trên tay, giọng lạnh lùng: “Ai cho cậu ra ngoài?”
“Cửa không khóa, em tự đi ra.”
Lục Diên không sợ tính xấu của Dụ Trạch Xuyên, nói xong, anh đè đôi tay lạnh lẽo đang bận rộn của đối phương lại. Sau đó ánh mắt anh chậm rãi hướng lên trên, anh nâng cằm Dụ Trạch Xuyên lên, ép hắn phải nhìn mình.
Đôi mắt hắn đỏ hoe, trông y hệt con thỏ, thảo nào hắn lại không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Trái tim Lục Diên bỗng mềm nhũn, anh muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì: “Dụ Trạch Xuyên…”
Anh không nhịn được, hôn nhẹ lên khóe mắt đỏ ửng của người đàn ông, nếm thấy vị mằn mặn của nước mắt, anh nói với giọng điệu trầm thấp, dịu dàng: “Chúng ta làm lành nhé, không cãi nhau nữa được không?”