Chương 38.1: Nhốt

Bảy năm trước là ngày đầu tiên nguyên thân vào làm ở Tập đoàn Ngân Xuyên. Sáng hôm đó vì suýt đến muộn giờ làm nên "anh" chạy vào thang máy hơi vội, kết quả là bất cẩn va phải Dụ Trạch Xuyên, nhưng "anh" không hề bị trừng phạt hay mắng mỏ gì cả.

Dụ Trạch Xuyên chỉ lạnh nhạt liếc nhìn "anh" một cái, sau đó bước ra khỏi thang máy.

Lần gặp gỡ đó trong lòng nguyên thân thực ra là lần đυ.ng độ trực diện đầu tiên với tình địch.

Nhưng nếu đặt trong phim truyền hình thần tượng thì đó là cuộc gặp gỡ lãng mạn giữa một cậu nhân viên bình thường và một quý công tử thượng lưu.

Tùy theo suy nghĩ của người trong cuộc.

Giờ Lục Diên muốn diễn giải thành: Yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu thầm nhiều năm.

“Em ở bên Tưởng Bác Vân là do bị ép buộc, chuyển nhà cũng là để trốn tránh anh ta, không ngờ lại tình cờ gặp được anh…”

Lục Diên dệt nên lời nói dối dịu dàng khi sắp chết vì ngạt thở. Vì đã tưởng tượng ra cảnh tượng này vô số lần trong lòng nên khi nói ra những lời này, anh chân thành tha thiết hơn bất cứ lần nào, cũng hợp tình hợp lý hơn bất cứ lần nào:

“Em biết anh hận Tưởng Bác Vân, em cũng sợ anh hận em, nên em mới không dám nói sự thật cho anh biết…”

“Anh gϊếŧ em đi.”

Nói xong, Lục Diên nhắm mắt lại, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết. Anh có thể cảm nhận được mấy ngón tay trên cổ mình lúc thì siết chặt lúc thì lỏng ra, lỏng ra rồi lại siết chặt, cuối cùng thì hoàn toàn buông ra.

“Leng keng-”

Trong bóng tối vang lên tiếng con dao bị ném mạnh xuống sàn nhà, thanh thúy, chói tai.

Lục Diên vô thức mở mắt ra, thấy Dụ Trạch Xuyên đang nhìn anh chằm chằm rồi cười mỉa mai: “Thích?”

Một người ngay cả sự thật cũng không chịu nói cho hắn biết thì tiếngthích trong miệng có thể tin được không?

Dụ Trạch Xuyên suýt nữa bật cười: “Cậu thích tôi ở điểm gì?”

Du͙© vọиɠ sinh tồn của Lục Diên rất mạnh: “Tất cả.”

Dụ Trạch Xuyên rõ ràng là không tin, giọng điệu càng thêm mỉa mai: “Tất cả? Tất cả là gì?”

“Cậu nói cậu thích tôi, vậy cậu hiểu tôi đến mức nào?”

“Cậu có biết tôi thích ăn gì nhất, ghét ăn gì nhất không? Cậu có biết tôi thích mặc quần áo màu gì nhất, ghét màu nào nhất và căm hận loại người nào nhất không?”

Một loạt câu hỏi khiến Lục Diên câm nín.

Tiêu rồi, tiêu rồi, mấy câu hỏi này quả nhiên lại đến.

Kiếp trước anh đã chết vì mấy câu này rồi, lần này nhất định không thể bị lật xe nữa.

Dụ Trạch Xuyên thấy anh không nói gì, ánh mắt hắn tối sầm xuống, một lọn tóc trên trán lặng lẽ rũ xuống. Vẻ mặt hắn rõ ràng rất kiêu ngạo nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy thảm thương vô cùng.

Hắn nhếch khóe miệng: “Xem đi, cậu chẳng biết gì cả, vậy cậu dựa vào cái gì mà nói thích tôi?”

Lục Diên bất ngờ mở miệng: “Anh thích ăn sô cô la đen nhất, ghét nhất bánh kem bơ.”

Thân hình Dụ Trạch Xuyên khựng lại, giọng nói của anh vẫn tiếp tục vang lên.

“Anh thích mặc đồ màu đen, ghét màu sáng…”

“Anh còn thích những nơi ấm áp, cho nên cửa sổ văn phòng nhất định phải hướng về phía mặt trời, những ngày mưa anh sẽ ngồi một mình trong phòng xem phim…”

“Anh ghét người khác lừa mình nên anh căm hận kẻ nói dối nhất.”

Mỗi một câu Lục Diên nói, đều làm sắc mặt Dụ Trạch Xuyên thay đổi từng chút một, cho đến khi chữ cuối cùng rơi xuống, ánh mắt của hắn đã trở nên phức tạp đến mức không biết nên có biểu cảm gì.

Những sở thích này không phải là bí mật gì, lúc trước ở công ty chỉ cần chú ý kỹ, dò hỏi thư ký là có thể biết, khác biệt ở chỗ là anh có lòng hay không thôi. Thành bại ở lần ra tay này, nếu đáp án vẫn sai, Lục Diên cảm thấy anh sẽ kéo tất cả mọi người cùng hủy diệt.

Lục Diên gian nan ngồi thẳng dậy trên giường, không biết có phải vì bị bỏ thuốc hay không mà cơ bắp anh vẫn tê dại, không có chút sức lực nào, nhưng trạng thái suy yếu này lại khiến đôi mắt sâu thẳm của anh càng thêm chân thành đáng tin hơn.

Lục Diên nhỏ giọng nói từng chữ một: “Dụ Trạch Xuyên, những thứ khác đều có thể là giả, chỉ có chuyện em thích anh là thật.”

Lừa cả đời đi, Lục Diên nghĩ thầm.

Dụ Trạch Xuyên, lần này anh đừng thông minh như vậy nữa được không, hãy cứ để em lừa được không? Sự thật quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi sẽ khiến anh thương tích đầy mình. Còn lời nói dối lại là một giấc mộng đẹp.

Giả sử anh bằng lòng dùng cả đời để dệt nên lời nói dối này, vậy thì thật hay giả cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Dụ Trạch Xuyên đứng bên giường, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn cố gắng cảnh cáo bản thân đừng nên tin lời Lục Diên, nhưng dù hắn đưa ra câu hỏi xảo quyệt đến mức nào, đối phương cũng có thể trả lời vô cùng chính xác, như thể còn hiểu hắn hơn cả chính hắn.

Một lúc lâu sau, Dụ Trạch Xuyên cuối cùng cũng thốt ra một câu: “Cậu dùng cái gì để chứng minh?”

Lục Diên lẳng lặng nhìn thẳng hắn: “Anh có thể gϊếŧ em, ngay bây giờ.”

“…”

Khi cả hai đều không nói gì, bầu không khí trở nên tĩnh mịch ngột ngạt đến nỗi không thở nổi.

Cuối cùng Dụ Trạch Xuyên cũng cử động, hắn chậm rãi cúi người nhặt con dao lạnh lẽo dưới sàn lên. Hắn đứng thẳng người dậy, nhìn Lục Diên bằng ánh mắt âm trầm, nhưng rồi hắn lại không nói lời nào mà xoay người đi ra khỏi phòng.

“Cạch.”

Một tiếng động khẽ vang lên, cánh cửa đóng lại.

Đối phương cầm con dao đi, rời khỏi phòng như là một sự nhượng bộ vô hình, nghĩ là Lục Diên đã thắng ván này.

Tuy đã thắng nhưng trong lòng anh lại thấy khó chịu.

Lục Diên xốc chăn đứng dậy bước đến cạnh cửa. Anh đưa tay ra muốn mở cửa, nhưng đoán rằng đối phương đã khóa lại rồi, nên đầu ngón tay chạm vào tay nắm cửa lạnh lẽo rồi lại từ từ buông xuống.