Nghi ngờ trong lòng Dụ Trạch Xuyên đã được giải đáp ngay từ lúc thấy Tiết Tấn xuất hiện ở công viên giải trí, dù không có nghĩ ra ngay, thì khoảng thời gian ngồi trên xe trở về cũng đủ để hắn hiểu ra nhiều chuyện.
A Diên.
A Diên.
Bên cạnh Dụ Trạch Xuyên chưa từng có người nào tên A Diên xuất hiện, người duy nhất có chút ân oán với hắn, có lẽ là tình nhân của Tưởng Bá Vân – Lục Diên.
Khi con người đạt đến đỉnh điểm của tức giận, thực ra họ sẽ không thể nổi nóng được nữa, họ chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đang dần đông lại, trái tim cũng chìm vào vực sâu từng chút một, giống như một cái xác đang dần mục rữa, không còn chút nhiệt độ nào.
"Rốt cuộc cậu đã lừa dối tôi bao nhiêu chuyện…"
Dụ Trạch Xuyên cúi xuống nhìn Lục Diên đang bất tỉnh, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, giọng nói vang lên trong căn phòng yên tĩnh, nhưng lại giống như mặt nước chết không gợn lên nổi chút sóng nào.
Tiết Tấn vẫn đang bấm chuông ngoài cửa, thấy không ai ra mở cửa, y dừng lại. Y không chắc Lục Diên có đang ở nhà Dụ Trạch Xuyên không, do dự một lát, khi y định nhập mật khẩu, thì cửa căn hộ đột nhiên phát ra một tiếng “cạch” và mở ra.
Tiết Tấn sửng sốt: "Trạch Xuyên?"
Dụ Trạch Xuyên đứng sau cửa, không nói gì, chỉ bảo: "Vào đi."
Hắn có vẻ trầm mặc quá mức, nói xong thì quay lưng đi vào trong nhà. Phòng khách trống trải, không thấy bóng người thứ hai, trên bàn có đặt một chiếc cốc thủy tinh trong suốt và một quả cam chưa bóc hết, lớp màng trắng đã bắt đầu oxy hóa và thâm đen.
Tiết Tấn bước vào, nhìn quanh một vòng: "Lục Diên đâu?"
Nói xong, Tiết Tấn mới nhớ ra mình chưa nói cho Dụ Trạch Xuyên biết sự thật. Mặc dù y đã cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói cố ý hạ thấp vẫn để lộ chút giận dữ:
"Anh có biết người sống cạnh nhà anh là ai không? Cậu ta chính là tình nhân của Tưởng Bá Vân, Lục Diên!"
"Trạch Xuyên, anh có bị hồ đồ không? Sao anh lại dính vào loại người này, nhỡ cậu ta có ý đồ xấu, thì anh sẽ không còn chỗ để khóc đâu!"
Tiết Tấn cho rằng sau khi Dụ Trạch Xuyên biết sự thật thì sẽ kinh ngạc và giận dữ, sẽ đau khổ vô cùng, vì anh vốn rất căm ghét sự dối trá. Nhưng bất ngờ là Dụ Trạch Xuyên lại không có phản ứng gì.
Hắn chỉ ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu im lặng hút thuốc, rõ ràng là đèn trong phòng đang bật sáng, nhưng hắn trông như một vết mực đen đậm, không thể tan ra. Khói thuốc vị bạc hà từ từ lan tỏa trong không khí, khiến đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu của Dụ Trạch Xuyên thêm phần mờ ảo, làm nhòe cả dáng người gầy gò của hắn.
Tiết Tấn có hơi lo lắng: "Trạch Xuyên?"
Điếu thuốc cháy quá nhanh, tàn lửa đã chạm vào da, bỏng ra một vết đen sạm. Dụ Trạch Xuyên dường như không cảm nhận được, không thay đổi sắc mặc mà dí tàn thuốc vào gạt tàn, giọng hắn khàn khàn "ừ" một tiếng: "Anh biết."
"Anh biết, cậu ấy là tình nhân của Tưởng Bá Vân."
"Anh cũng biết, cậu ấy đã lừa anh."
Dụ Trạch Xuyên nói xong, không biết có phải bị khói thuốc làm sặc không, mà hắn đột nhiên ho khan hai tiếng. Hắn cúi đầu bịt miệng, cố gắng kìm nén cơn ho này, nhưng càng ho càng dữ dội, mắt hắn đỏ hoe, thậm chí nước mắt cũng rơi xuống.
Dụ Trạch Xuyên chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đang cuộn trào, như thể có một bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng hắn, làm hắn đến thở cũng khó khăn. Hắn không kiểm soát được, từ trên ghế sô pha khom người ngã xuống, cuối cùng hắn che miệng loạng choạng chạy vào phòng tắm để nôn.
"Ọe..."
Hắn gục bên bồn rửa mặt, nôn khan rất lâu, nôn đến xé gan xé ruột, nhưng chẳng có gì nhổ ra, nước mắt và nước mũi chảy ra cùng lúc, đầu óc hắn như muốn nổ tung. Không biết đã bao nhiêu năm rồi Dụ Trạch Xuyên mới chật vật đến thế.
Dụ Trạch Xuyên mở vòi nước, vốc nước rửa lung tung những thứ gì đó dính trên mặt, tóc hắn ướt nhẹt, bết thành từng lọn. Hắn nhìn vào trong gương, chỉ cảm thấy mình giống như một con ác quỷ vừa được vớt ra khỏi nước. Trong gương phản chiếu hình dáng của Tiết Tấn, người đang đứng ngay cửa, nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiết Tấn biết rằng Dụ Trạch Xuyên không hề bị bệnh, hắn chỉ đang quá đau khổ mà thôi.
Đau khổ đến mức dạ dày co thắt từng đợt.
Khi mẹ của Dụ Trạch Xuyên qua đời, hắn cũng có phản ứng như vậy: không nói được một lời nào, không ăn được một miếng cơm nào, lại đau đớn đến mức chỉ có thể nôn mửa.
Tiết Tấn đứng ở cửa phòng tắm, vẻ mặt phức tạp, không thể tin nổi: “Dụ Trạch Xuyên, sao anh có thể thích loại người đó?”
Nghe vậy, Dụ Trạch Xuyên đột ngột ngẩng đầu từ bồn rửa lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào y. Trong đôi mắt ấy có cảm xúc mãnh liệt đến rợn người, thậm chí còn có phần cố chấp: “Tại sao anh không thể thích cậu ấy?”
Tiết Tấn tiến lên một bước, vì quá tức giận, y tháo kính ném mạnh xuống đất: “Cậu ta là tình nhân của Tưởng Bá Vân! Anh nói xem tại sao anh không thể thích cậu ta? Loại người như cậu ta có thể vì lợi ích mà tiếp cận Tưởng Bá Vân, thì đương nhiên cũng có thể vì lợi ích mà tiếp cận anh!”
Dụ Trạch Xuyên bất ngờ gầm lên: “Cậu ấy không phải!”
Hắn siết chặt nắm tay đập vào thành bồn rửa, l*иg ngực phập phồng dữ dội, gân xanh nổi lên trên trán, giọng anh khàn khàn, lặp lại: “Cậu ấy không phải…”
Dụ Trạch Xuyên nghiến răng, nhưng điều hắn cảm thấy không phải là hận thù mà là không cam lòng. Giây phút này, Tiết Tấn bỗng thấy đối phương giống như một đứa trẻ bị ẩm ức, từng lời từng chữ hắn nói ra đều run rẩy, nghẹn ngào:
“Tiết Tấn, anh không tin…”
“Anh không tin rằng cả đời này anh không thể gặp được một người tốt nào. Anh không tin rằng cả đời này anh sẽ chỉ bị lừa dối…”
“Một Tưởng Bá Vân đã là quá đủ rồi, tại sao lại còn phải có thêm một Lục Diên nữa?”
Dụ Trạch Xuyên không muốn tin rằng tất cả đều là giả dối, hắn đỏ mắt lắc đầu, không chịu thừa nhận: “Anh không thể bị lừa lần thứ hai, Tiết Tấn.”
Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng vẫn cố chấp lặp lại: “Tiết Tấn, anh không thể bị lừa lần thứ hai, không thể…”
Thật sự không thể...
Hắn không còn lưu luyến gì thế giới này nữa. Nếu ngay cả chút ấm áp cuối cùng hắn có được cũng mang mục đích khác, thì Dụ Trạch Xuyên không biết mình sẽ làm gì.