Lâm Annie đứng nhìn từ xa, không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô thấy Tiết Tấn đột nhiên tấn công Lục Diên, sợ đến mức mặt tái xanh, cô vội vã chạy đến can ngăn: "Tiết Tấn! Anh đang làm gì đấy? Mau buông anh ấy ra!"
Cô chỉ khen người ta đẹp trai thôi mà, Tiết Tấn có cần phải ghen tuông dữ vậy không?
Nếu không phải trên tay đang cầm đồ, thì Lâm Annie đã xông vào can ngăn từ lâu rồi. Cô sốt ruột đến nỗi giẫm lên chân Tiết Tấn mấy lần, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hành động thất lễ này của y: "Anh có nghe thấy không, em bảo anh buông anh ấy ra!"
Tiết Tấn chỉ lạnh lùng nhìn Lục Diên, không nói một lời nào, bầu không khí căng thẳng như sắp nổ tung.
Lục Diên cũng không phản kháng, chỉ bình tĩnh chịu đựng.
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên bên tai, phá vỡ sự im lặng—
"Mấy người đang làm gì vậy?!"
Nghe thấy giọng nói này, con ngươi của Lục Diên hơi co lại. Anh quay đầu lại theo phản xạ, thì thấy Dụ Trạch Xuyên đang đứng cách đó không xa nhìn họ, mày nhíu chặt, vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ, nhưng phần lớn là nghi hoặc.
Dụ Trạch Xuyên rõ ràng là đang không hiểu gì cả, hắn mới chỉ đi nhà vệ sinh có một lúc thôi mà sao Tiết Tấn và Lâm Annie đã xuất hiện ở đây, lại còn suýt đánh nhau với Lục Diên nữa.
Trong nhận biết của hắn, hai bên vốn không hề quen biết.
Lâm Annie cũng kinh ngạc: "Anh Trạch Xuyên, sao anh lại ở đây?"
Dụ Trạch Xuyên không rảnh trả lời, bước nhanh đến giữa hai người, đẩy nhẹ Tiết Tấn một cái, buộc y phải buông cổ áo Lục Diên ra. Hắn cau mày hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Tiết Tấn tức đến bật cười: "Anh hỏi em? Em còn đang muốn hỏi anh đây. Cậu ta là ai, trong lòng anh không biết sao?!"
Lời này của y vừa thốt ra, cả ba người còn lại lập tức chìm vào bầu không khí im lặng kỳ lạ.
Lục Diên nghĩ thầm, quả nhiên, giấy không thể gói được lửa, ngày này cuối cùng cũng đến. Trong lòng anh không hiểu sao lại thấy nhẹ nhõm hơn, dù sao cũng đề phòng lo lắng mãi rồi, còn không bằng cứ để lộ ra hết.
Trong mắt Dụ Trạch Xuyên thoáng hiện vẻ hoảng loạn, đó là sự ngượng ngùng khi bị phát hiện tình cảm. Dù sao, Tiết Tấn cũng luôn phản đối hắn qua lại với người lạ. Nếu y biết hắn và hàng xóm mới biết nhau mấy ngày đã phát triển thành tình một đêm, thì chắc chắn Tiết Tấn sẽ giận sôi lên.
Lâm Annie ngơ ngác, thầm nghĩ, anh chàng đẹp trai đưa cô khăn giấy, sao lại như thể đang có mối quan hệ không bình thường với anh Trạch Xuyên vậy? Tiết Tấn rõ ràng là bạn trai cô, nhưng sao lại có vẻ như đang bắt gian tại trận thế?
Kem sắp chảy hết, Lâm Annie không nhịn được mà lặng lẽ liếʍ một miếng.
"Ực!"
Tiếng động cô tạo ra thu hút ánh mắt của mọi người. Ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Annie, khiến cô cảm thấy áp lực như bị núi đè, không dám cử động.
"..."
Cuối cùng, Dụ Trạch Xuyên phá vỡ sự im lặng, hắn nói với Tiết Tấn bằng giọng bình tĩnh, không lộ rõ cảm xúc: “Anh biết em có chuyện muốn nói với anh, nhưng em đưa Annie về nhà trước đi. Anh sẽ chờ em ở căn hộ.”
Dụ Trạch Xuyên không phải là kẻ ngốc, hắn nhận ra điều gì đó bất thường trong lời nói của Tiết Tấn, nhưng đây không phải là nơi để nói chuyện. Hắn cố gắng đè nén những nghi ngờ trong lòng.
Tiết Tấn nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng y chỉ gật đầu: “Được.”
Sau đó, không màng đến ánh mắt khó hiểu của Lâm Annie, Tiết Tấn đưa cô ra khỏi công viên, bóng lưng của hai người dần biến mất giữa đám đông.
Lúc này, Dụ Trạch Xuyên vẫn chưa hề nghi ngờ Lục Diên.
Dù sao thì Lục Diên cũng đối xử với hắn quá tốt, quá dịu dàng.
Anh không hề bận tâm đến thái độ vui giận thất thường của hắn, cũng không chê bai căn bệnh khác thường của hắn, thậm chí còn nhớ rõ từng sở thích của hắn và cả những câu nói vu vơ hắn thốt ra khi lên cơn…
Một người như vậy, sao có thể hại hắn được?
Dụ Trạch Xuyên miễn cưỡng nhếch khóe miệng, nở một nụ cười gượng gạo, cố gắng giữ bình tĩnh: “Xin lỗi, người lúc nãy là bạn tôi, có lẽ hôm nay chúng ta không thể tiếp tục đi chơi được rồi.”
Nói xong, hắn nhìn Lục Diên, ánh mắt trầm lặng, không biết đang suy nghĩ điều gì: “Chúng ta về trước đi.”
Lục Diên từ đầu đến cuối không nói một lời, anh biết mình sắp đối mặt với sự chất vấn, bất kể lúc này anh nói gì thì cũng chỉ khiến mọi chuyện bại lộ nhanh chóng hơn. Anh cảm thấy Dụ Trạch Xuyên dường như đã nhận ra điều gì đó, nhưng trông lại không giống lắm.
Một lúc lâu sau, Lục Diên mỉm cười, thốt ra một chữ: “Được.”
Anh và Dụ Trạch Xuyên đón một chiếc taxi để đi về nhà, suốt quãng đường, cả hai đều im lặng. Cho đến khi họ vào thang máy và lên tầng, Lục Diên chuẩn bị mở cửa vào nhà thì Dụ Trạch Xuyên đột nhiên nói: “Qua nhà tôi ngồi một lát đi.”
Đó không phải là câu hỏi, nên Lục Diên cũng không có lựa chọn nào khác. Nghe vậy, ngón tay Lục Diên cứng lại, sau đó, anh nghe lời mà rút tay về, vẫn tỏ vẻ tốt tình: “Được.”
Đây không phải lần đầu tiên Lục Diên đến nhà Dụ Trạch Xuyên, nên anh có vẻ khá quen thuộc. Sau khi vào nhà, anh ngồi xuống ghế sô pha, không tỏ ra căng thẳng chút nào, thậm chí còn rảnh rang bóc một quả cam: “Tối nay anh muốn ăn gì? Tôi nấu cho.”
Dụ Trạch Xuyên rót một cốc nước cam trong bếp, rồi bê ra ngoài: “Không cần vội, bạn của tôi vẫn chưa đến.”
Hắn không hỏi Lục Diên có quen Tiết Tấn hay không, cũng không hỏi về lý do của vụ xô xát trong công viên. Hắn chỉ ngồi xuống bên cạnh Lục Diên, đưa cho anh một cốc nước cam: “Quả cam này chua lắm, vắt nước ra thì dễ uống hơn.”
Lục Diên thích ăn cam, có lẽ vì loại trái cây này tốt cho sức khỏe. Sáng nay, sau khi thức dậy, Dụ Trạch Xuyên đã đặt một đống đồ qua dịch vụ giao hàng, từ thạch trái cây, đồ ăn vặt đến cả nước uống, tất cả đều có vị cam.
Hai người họ đã dần bước vào cuộc sống của nhau, để lại những dấu vết nhỏ nhặt.
Lục Diên khựng lại, sau đó nhận lấy cốc nước, im lặng uống từng ngụm. Nước cam vào miệng có vị chua chát, hậu vị hơi đắng. Đa số mọi người không chịu nổi hương vị này, nhưng nếu quá ngọt, nó sẽ không giống nước cam nữa.
“Dụ Trạch Xuyên.”
Lục Diên đặt chiếc cốc lại lên bàn trà, nhìn những giọt nước cam còn sót lại chảy dọc theo thành cốc thủy tinh, đột nhiên anh nhẹ nhàng lên tiếng, “Bất kể có chuyện gì xảy ra, anh hãy nhớ kỹ một điều, tôi sẽ không bao giờ hại anh.”
Anh thực sự không có ý định hại Dụ Trạch Xuyên. Khát vọng sống sót xấu xa của Lục Diên, cùng lắm chỉ có thể khiến anh nói dối mấy câu, nhưng làm nhiều hơn thì không được, bởi vì chỉ một chút phản bôi thôi cũng có thể trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết Dụ Trạch Xuyên.
Dụ Trạch Xuyên cúi đầu ngồi trên ghế sô-pha, tay cầm nửa quả cam, vô thức tung hứng nó vài lần. Nghe vậy, hắn cười nhẹ: "Thật sao?”
Sau đó là sự im lặng, không còn lời nào tiếp theo.
Hôm nay khi ra khỏi nhà, hắn quên đóng cửa sổ, gió đêm lạnh lẽo tràn vào qua khe hở, làm tấm rèm màu lạnh bay phấp phới, những tòa nhà cao tầng bên ngoài như ẩn như hiện.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng chuông dồn dập, phá tan sự im lặng.
Lục Diên hiểu rằng, có lẽ là Tiết Tấn đã đến, nên anh thức thời đứng dậy: “Bạn của anh đến rồi, tôi về trước đây.”
Dụ Trạch Xuyên gật đầu, cũng không đứng dậy tiễn anh. Hắn nhìn theo từng bước chân của Lục Diên tiến về phía cửa, một bước, hai bước, ba bước, cuối cùng cơ thể anh loạng choạng, dựa vào tường. Dụ Trạch Xuyên lúc này mới từ từ đứng dậy, tiến lên đỡ lấy cơ thể đang trượt xuống của anh.
Cả người Lục Diên mềm nhũn, không thể đứng vững. Cuối cùng anh cũng nhận ra điều gì đó, anh kinh ngạc nhìn Dụ Trạch Xuyên: “Anh đã... Đã bỏ thuốc vào nước cam sao?”
"Không thì sao?"
Dụ Trạch Xuyên nhìn chằm chằm Lục Diên bằng khuôn mặt vô cảm, cúi đầu, ghé sát bên tai anh, nhẹ nhàng hỏi:
“Cậu định lừa tôi đến bao giờ, Lục Diên?”