Vương Chí Minh có chút đau đầu, hắn không biết vì sao bạn gái mình tự nhiên lại oán hận đồng đội, chỉ có thể tận lực trấn an bạn gái.
Cũng may Trương Văn Hoa là một đồng đội rất dịu dàng, tính cách cũng rất tốt, hầu như sẽ không cãi nhau với Nguyên Nguyên.
Vương Chí Minh áy náy nhìn Trương Văn Hoa, sợ mình vừa nói chuyện bạn gái lại phát giận, đợi lát nữa lại đến xin lỗi.
Trương Văn Hoa lộ ra vẻ mặt luống cuống đau khổ, chú ý tới ánh mắt của đội trưởng, giật giật khóe miệng đối với hắn.
"Cười cái gì mà cười!" Thấy hai người thâm tình liếc mắt nhìn nhau, Lưu Nguyên Nguyên càng thêm giận dữ.
"Nguyên Nguyên, chúng ta nhanh chóng trở về xem thu hoạch hôm nay thế nào?" Trước khi Lưu Nguyên Nguyên nổi giận, Vương Chí Minh vội vàng ôm cô đi về phía chỗ ở của bọn họ.
Để Trương Văn Hoa đứng tại chỗ, nhìn bọn họ rời đi.
Đoàn người Bạch Tiểu Ngư đứng cách đó không xa nhìn bọn họ làn lượt tản ra, mỗi người đều làm chuyện của mình.
Kể từ khi phát hiện ra dã quái trong sơn cốc, hơn một tuần sau, Bạch Tiểu Ngư lần nữa nghe được tin tức về quái vật. Hơn một tuần nay, có thể bởi vì nơi này gần với nhiều người chơi, rất nhiều người chơi gia nhập, thường xuyên có những nhóm bốn năm người gia nhập doanh trại.
"Ai." Triệu Văn dùng cánh tay chọc vào người bên cạnh, "Trần Thần, anh có tin có quái vật không?"
"Có thể là có." Trần Thần lấy tay gãi gãi ót, có chút không xác định được.
"Đừng, anh biểu lộ như vậy, thật sự không thích hợp hình tượng tý nào." Triệu Văn khoa trương lấy tay che mắt lại, thật sự là có chút đau mắt.
Trần Thần chính là đại lão thổ phỉ am hiểu công pháp mổ xẻ trong miệng Triệu Văn, cao hơn một mét chín, dáng người vạm vỡ và tràn đầy khí chất dân anh chị, người bình thường nhìn thấy đều sẽ đi đường vòng, cảm giác không thể trêu vào.
Lúc trước Triệu Văn đã bị bộ dáng "Ai dám chọc lão tử, lão tử là thiên hạ đệ nhất" lừa gạt.
Lúc ấy hắn và Bạch Tiểu Ngư đều cực kỳ khẩn trương, cực kỳ cẩn thận đề xuất giao dịch với đối phương, sợ đối phương sẽ tùm mìm lên rồi ném ra ngoài, phun ra một chữ "cút".
Sau đó, Trần Thần đã bị một bữa cơm thịt dê của Bạch Tiểu Ngư hấp dẫn, thành công gia nhập tiểu đoàn đội muốn gì cũng không có.
Ở chung được mấy ngày, Triệu Văn cũng có chút hiểu biết với Trần Thần, sau đó lại dưới sự lải nhải của Triệu Văn mà Bạch Tiểu Ngư cũng có hiểu biết về hắn.
Dùng lời của Triệu Văn để nói, "Hắn chính là một người có vẻ ngoài nguy hiểm, lúc nghiêm mặt sẽ khiến cho người ta cảm thấy không thể trêu chọc, sẽ đi đường vòng. Nhưng chỉ cần trên mặt có chút động đậy, đó chính là một kẻ ngốc nghếch ngây thơ, vừa nhìn đã biết rất dễ lừa."
"Không biết thứ bọn họ nói có phải là con quái mà chúng ta từng nhìn thấy trong sơn cốc hay không?"
"Ai biết được?" Triệu Văn nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, "Không phải cô muốn đi đánh quái vật đó chứ? Muốn trở thành thức ăn cung cấp cho quái vật sao?"
Nhìn ra ý định của Bạch Tiểu Ngư, Triệu Văn muốn kiểm tra thử đầu của cô có phải bị rơi vào nước hay không, tỉnh lại đi em gái nhỏ, cô đánh không lại quái vật a!
"Nhưng đánh dã quái sẽ rớt trang bị a!" Cô chỉ đang thèm thuồng trang bị mà thôi, còn về thực lực của mình như thế nào, cô vẫn tự mình hiểu mình.
"Lỡ đâu không rớt đồ thì sao? Ai mà biết được có thật sự giống như game online hay không, tôi nói cô a, không phải lại nghe ai đồn đánh quái rớt trang bị đó chứ? Còn ai biết chết rồi có thể phục sinh hay không. . ."
"Ai, tôi còn chưa nói với cậu chuyện tôi đã từng đánh dã quái, thật sự rơi xuống trang bị sao?" Bạch Tiểu Ngư vội vàng cắt ngang lời Triệu Văn.
"Cái gì!" Triệu Văn thập phần kinh ngạc, chú ý tới ánh mắt người chung quanh đang nhìn chăm chú về phái nơi này. Hắn vội vàng hạ thấp giọng, kéo hai người vào trong nhà tranh.
"Còn chưa nghe cô nói, chúng ta vào phòng rồi nói sau."
Ba người tách ra ngồi xuống, ánh mắt hai người Triệu Văn nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Ngư.