Hai người càng thêm cẩn thận nương theo thanh âm để đi tới, thần kinh căng thẳng, thời khắc chú ý sự thay đổi của hoàn cảnh xung quanh.
Càng đến gần, hai người phát hiện trên mặt đất, trên tảng đá, dưới gốc cây đều để lại chất nhầy dính nhớp, hầu hết đã khô lại, giống như một loài bò sát lớn vừa bò qua những nơi này.
Sắc mặt hai người đều có chút nặng nề, mấy ngày nay, bọn họ chưa từng thấy qua những chất lỏng sền sệt này, cũng không tưởng tượng ra loại động vật gì sẽ để lại những dấu vết này?
Hai người một đường nương theo thanh âm và đi theo những dấu vết này, rất nhanh liền đi tới bên ngoài một sơn cốc, nghe thấy bên trong không chỉ truyền đến thanh âm khó chịu, còn có tiếng nhai nát xương cốt rồi tiếng nuốt, cả hai hít một hơi khí lạnh.
Thanh âm này, vừa nghe liền biết đang ăn thịt, hơn nữa còn là một thứ to lớn, lần này thật sự không xong.
Bạch Tiểu Ngư cũng không dám đến quá gần, hai người chọn một nơi tương đối cao, nhìn vào trong sơn cốc.
Trên những cành cây cối tương đối thấp đều là chất nhầy trong suốt, xuyên thấu qua tán cây, có thể nhìn thấy hàm răng sắc nhọn đang nhai, một đôi tay rõ ràng là của con người đang không ngừng ném hài cốt vào trong miệng quái vật dã thú.
Bạch Tiểu Ngư và Triệu Văn gắt gao kề sát vào nhau, che miệng đối phương lại, sợ đối phương không cẩn thận phát ra tiếng thét chói tai, kinh động tới quái vật đang ăn, đồng thời khiến cho mình cũng biến thành một bữa ăn.
"Đi thôi" Bạch Tiểu Ngư dùng ánh mắt ra hiệu, Triệu Văn gật gật đầu. Hai người đồng thời buông tay bịt miệng đối phương, rón rén lui về hướng ngược lại của sơn cốc.
Đợi đến khi rời khỏi sơn cốc được một đoạn, đoán chừng quái vật kia đã không nghe được thanh âm, hai người mới căng giò bỏ chạy.
Một hơi chạy được một khoảng cách rất xa, Triệu Văn thật sự chạy không nổi, đỡ cây thở hồng hộc.
"Tiểu Ngư Nhi. Đủ, đủ xa. . . Tôi thực sự. . . Chạy không nổi. . ."
"Hẳn là. . . Chắc là đủ rồi."
Bạch Tiểu Ngư cũng có chút chạy không nổi, nhưng cô cũng không giống Triệu Văn thoạt nhìn như sắp ngất xỉu.
"Vậy là tốt rồi. . ." Triệu Văn lập tức lập ngồi trên mặt đất, thật đúng là một kí©h thí©ɧ đòi mạng người.
"A." Bạch Tiểu Ngư ném một ống trúc cho Triệu Văn, mà cô cũng uống một ít nước, mới cảm giác sống lại.
"Cô thấy rõ cái thứ kia. . . Cái quái gì thế. . . Đó là thứ gì vậy?"
Cảm giác được đã an toàn, Triệu Văn liền cảm thấy tò mò không chịu nổi với con quái trong sơn cốc.
"Không có, mới thấy được một cái miệng to đang nhai xương. Hình như còn có hai tay. . . Đang cho nó ăn à?"
Giọng nói của Bạch Tiểu Ngư cực kỳ chần chờ, dù sao đôi tay kia thật sự rất giống tay của con người, quái vật kia có người nuôi sao?
"Tôi cũng thấy, còn tưởng. . . Chỉ có mình hoa mắt, đó thật sự là đôi tay của con người đúng không?"
Hai người hai mặt nhìn nhau, đều trở nên trầm mặc.
"Quên đi, chúng ta trở về doanh trại trước rồi lại nói về vấn đề quái vật này đi." Bạch Tiểu Ngư bất đắc dĩ buông tay, vỗ vỗ vai an ủi Triệu Văn.
"Ai, tốt xấu gì cũng nghỉ ngơi một lát đi. Tôi thực sự không thể đi nổi nữa." Thần kinh vừa buông lỏng, liền cảm giác tay chân đều không phải của mình, cực kỳ mệt mỏi, Triệu Văn không muốn đứng dậy, chỉ muốn ngồi nghỉ ngơi.
"Cậu muốn qua đêm ở ngoài đồng sao, vậy tôi mặc kệ cậu, ngẫm lại buổi tối, trong rừng cây đột nhiên xuất hiện một đôi mắt đỏ to bằng đèn l*иg, quái vật ăn thịt người kia ở ngay phía sau. . ."
Bạch Tiểu Ngư còn chưa nói xong, đã đứng lên, cất bước chậm rãi đi về phía trước.
Triệu Văn nghĩ tới đêm nay trong rừng cây tăm tối mù mịt, đột nhiên xuất hiện thứ gì đó, dọa chết người!
Hắn cắn răng, ưỡn người đứng lên, kéo hai chân bủn rủn chậm rãi đi theo phía sau Bạch Tiểu Ngư.
"Tiểu Ngư Nhi, từ từ. Chờ tôi chờ tôi với, tôi nói cho cô biết, quái vật kia. . ."
Nghe thanh âm quen thuộc phía sau, Bạch Tiểu Ngư cảm thấy thả lỏng không ít, tâm tình cũng tốt hơn không ít.