Chương 15: Bách Khoa Toàn Thư (3)

Giá thu mua chiếu tranh mà hệ thống đưa ra là 3 điểm tích lũy. Về phần đánh giá là: Xù xì, kém chất lượng.

3 điểm tích lũy cũng là điểm tích lũy, Bạch Tiểu Ngư nhìn số điểm tích lũy tăng lên 3 điểm, cảm thấy tuy khó khăn nhưng đáng tự hào.

Chiếu rơm 5 điểm là loại được dệt thành hoa văn, có côn trùng, cá, chim và động vật, là loại mặt hàng thủ công chuyên nghiệp. Bạch Tiểu Ngư cảm thấy nó quá rẻ, trong hiện thực, món hàng này hẳn sẽ bán được giá hàng trăm hàng nghìn đồng, hiện tại chỉ cần 5 điểm tích lũy, cảm giác quá hời.

Tuy rằng chiếu rơm rất tinh xảo, bản thân cũng rất muốn có. Nhưng cô vẫn kiên quyết, không thể tiêu điểm tích lũy lung tung, chỉ sợ sau này thật sự cần mua thứ gì đó, lúc đó mình lại không mua nổi.

Mệt mỏi một ngày, sau khi bán cho hệ thống thương thành 10 cái chiếu rơm, Bạch Tiểu Ngư rốt cục không kiên trì nổi nữa, thay chiếc áo khoác vải thổ vào rồi mới chuẩn bị ngủ.

Có lẽ ngày mai, mình cũng sẽ có thịt thỏ để ăn. Nghĩ đến cái bẫy mình đào được hôm nay, ôm kỳ vọng tốt đẹp nhắm mắt lại ngủ.

Cô thật sự không chịu nổi, tuy vẫn rất lo lắng, nếu buổi tối gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ, chỉ có thể hy vọng hệ thống sẽ có gợi ý đi.

———

Thời điểm Bạch Tiểu Ngư đi ngủ, không phải ai cũng may mắn như Bạch Tiểu Ngư và Diệp Nguyệt, có một doanh địa riêng cho mình, có một hoàn cảnh sống an toàn.

Nhiều người chơi phải đối mặt với các vấn đề khác nhau sau khi màn đêm buông xuống, chẳng hạn như nơi trú ẩn an toàn, môi trường tối tăm, muỗi cùng động vật hoang dã, nguồn thức ăn và các yếu tố khác gây nguy hiểm đến tính mạng của người chơi.

Trong một cái hang khô ráo, năm người ngồi vây quanh đống lửa im lặng không nói gì, đều đang suy nghĩ vè mọi chuyện. Lưu Nguyên Nguyên thật sự chịu không nổi bầu không khí áp lực này, mạnh mẽ đứng lên, bất mãn oán giận.

"Trương Văn Hoa, đều do cô! Nếu không phải tốc độ của cô quá chậm, nơi trú ẩn đó đã là của chúng ta! Nếu không phải vì cô, anh Vương cũng sẽ không bị thương!"

Những người khác đều hoảng sợ, nghe được Lưu Nguyên Nguyên oán giận, những người khác đều hướng ánh mắt về phía Trương Văn Hoa đang ngồi ở một bên.

Trương Văn Hoa khoảng hơn 20 tuổi, mái tóc được chải gọn gàng, trên mặt có những đốm tàn nhang, sắc mặt tái nhợt.

"Xin lỗi... Thực xin lỗi."

Trương Văn Hoa biết, hiện tại bọn họ cần một đối tượng để trút giận, cho dù tất cả lỗi không phải của mình, cũng sẽ biến thành lỗi của mình.

Trò chơi tận thế xuất hiện quá đột ngột, tất cả mọi người đều chưa kịp chuẩn bị tâm lý, khi sự hưng phấn lúc đầu trôi qua, dọc theo đường đi, rốt cục anh Vương vì cứu Trương Văn Hoa mà bị thương, mà bọn họ lại không tìm được một nơi trú ẩn an toàn.

"Nguyên Nguyên, đừng nói như vậy, chuyển bỏ lỡ nơi trú ẩn cũng không thể trách cô ấy được, lúc ấy chúng ta đều đồng ý nghỉ ngơi."

Người nói chuyện chính là bạn tốt của Lưu Nguyên Nguyên - Hoàng Thiến, từ nhỏ hai người đã cùng nhau lớn lên, Hoàng Thiến không muốn bạn tốt bởi nới thẳng mà bị người ta oán giận.

"Vết thương này của tôi cũng gần như khỏi rồi, lúc ấy mặc kệ là ai, tôi đều sẽ cứu, thật sự không trách Văn Hoa được."

Vương Chí Minh liên tục xua tay, tỏ vẻ không trách Trương Văn Hoa, là người con trai duy nhất trong nhóm năm người, gặp phải nguy hiểm đều sẽ chặn ở phía trước, hơn nữa chuyện phát sinh lần này quả thật là ngoài ý muốn, cũng không ai muốn cả.

"Văn Hoa, Văn Hoa, gọi thân thiết như vậy làm gì?"

Lưu Nguyên Nguyên cũng biết không thể hoàn toàn trách Trương Văn Hoa, nhưng cô vẫn cảm thấy tức giận, bạn trai của mình vì cứu nữ sinh khác mà bị thương, đây mới chính là lý do cô không chịu được nhất.

"Được rồi, được rồi."

Vương Chí Minh ôm Lưu Nguyên Nguyên đi sang một bên, thấp giọng an ủi.

"Văn Hoa, cô cũng đừng để ý. Anh Vương vì cứu cô nên mới bị thương, Nguyên Nguyên cô ấy thật sự lo lắng, nói chuyện cung có chút nóng giận, ngươi đừng để ý."

Hoàng Thiến hạ giọng an ủi Trương Văn Hoa.

"Ừm, tôi biết rồi."

Trương Văn Hoa thấp giọng khẽ đáp, ánh mắt cô khẽ xuyên qua ánh lửa, rơi vào trên vách đá của hang động.

Không ai biết được cô ấy đang nghĩ gì.