Lúc đó Tô Mạn đã mặc xong quần áo, đầu vùi vào giữa hai chân trông vô cùng ấm ức, viện trưởng Biện ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy bờ vai của cô: "Có chuyện gì vậy? Bọn họ ức hϊếp cô à?"
"Cô đừng im lặng như thế nữa, nói với tôi, bọn họ làm gì cô rồi?"
"Tô Mạn, chuyện này đều trách tôi, là do tôi không tốt, không nên sắp xếp để cô đến đây làm người mẫu, bây giờ tôi sẽ đi đòi lại công bằng cho cô."
Nói xong, viện trưởng Biện định đứng dậy đi ra ngoài nhưng lại bị Tô Mạn kéo lấy góc áo.
"Cô buông tay ra, đừng kéo tôi, tôi không thể cứ nhìn cô chịu ấm ức mà không dám nói một lời như thế này được."
"Anh..."
Viện trưởng Biện vô cùng tức giận, hắn nghi ngờ có phải cô cố ý không, sau đó lại nghe thấy cô nói: "Đừng... đừng đi..."
"Tôi không muốn anh khó xử..."
Sắc mặt viện trưởng Biện bây giờ mới tốt lên một chút, hắn chỉnh lại mắt kính trên sống mũi rồi ôm cô vào trong lòng: "Mạn Mạn, đừng sợ, nói cho tôi biết có chuyện gì, được không?"
"... Anh thật là tốt với tôi."
"Đồ ngốc..."
"Đồng ý với tôi, dù là ai thì anh cũng không được trách người đó được không? Tôi không muốn anh phải khó xử."
"Được được được, tôi đồng ý với cô hết." Viện trưởng Biện nở một nụ cười đắc ý không dễ nhận thấy, hiển nhiên điều Tô Mạn nói rất đúng ý hắn.
Sau đó hắn lại nghe thấy cô nói:
"A, cũng không có gì, chỉ là kỳ kinh nguyệt của tôi đến, sau đó bọn họ ngại mùi khó chịu nên chạy hết rồi."
Nụ cười trên mặt viện trưởng dần tắt, hắn cảm giác như mình vừa nghe được âm thanh từ phía xa vọng lại: "Cô nói... cái gì cơ?"
"Tôi nói là tôi đến kỳ kinh nguyệt, chính là cái mà con gái sẽ gặp mỗi tháng đó..."
"Im miệng..." Viện trưởng Biện không nhịn được mà nắm chặt lấy vai cô, điên cuồng lắc: "Sao cô có thể đến kỳ kinh nguyệt chứ?"
Tô Mạn thấy gân xanh trên trán hắn nổi lên, từng đường từng gân như có thể nổ tung bất cứ lúc nào vậy.
Chẳng biết có xuất huyết não không? Nhưng nếu như chết vì xuất huyết nào thì có tính là nhiệm vụ thất bại không...
Nghĩ một chút, Tô Mạn thử thăm dò hắn: "Tại sao tôi không thể đến kỳ kinh nguyệt chứ?"
"Bởi vì..." Viện trưởng đột nhiên dừng lại, cả người cũng bình tĩnh hơn.
Tô Mạn thấy phản ứng của hắn thì có hơi thất vọng. Viện trưởng Biện cùng Na Na, Trần Phượng đều giống nhau, không có chút phản ứng xác đáng nào.
"Cô không thể nào có kinh nguyệt được." Hắn nói chắc chắn như đinh đóng cột.
"Nhưng tôi đến thật." Tô Mạn cũng vô cùng kiên định.
Thấy cuộc trò chuyện của hai người dần rơi vào bế tắc, Tô Mạn cẩn thận hỏi một câu: "Hay là… anh có muốn... liếʍ thử một chút không?"
Nói xong, cô chỉ nghe một tiếng "ầm", viện trưởng đi ra ngoài đóng sập cửa lại.
Tô Mạn nhún nhún vai, cô cúi xuống nhặt chiếc tampon màu đỏ của mình lên. Mặc dù tràng cảnh này sẽ được làm mới, nhưng vì cẩn thận, cô vẫn quyết định mang đạo cụ mới đổi hôm qua đi.