Chương 7.2

Người đàn ông trung niên được gọi là Anh Đổng vỗ vai anh ta: “Lâm Bưu, anh gấp cái gì vậy? Đợi sau khi Viện trưởng huấn luyện xong rồi tính."

Nói xong, anh ta đi đến bên giường Tô Mạn, chỉnh sửa tư thế của cô. Đầu tiên, anh yêu cầu cô nằm nghiêng, một tay đặt trên đầu, sau đó anh nắm lấy tay còn lại của cô đặt lên eo mình và yêu cầu cô giữ nguyên tư thế này không cử động.

Hơn chục người đàn ông dường như đã ngầm hiểu, bắt đầu vẽ trên giấy.

Không bao lâu sau, có người mất kiên nhẫn bắt đầu đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm bộ ngực trên bằng một ánh mắt tục tĩu, còn cố ý đẩy cái lều giữa hai chân ra trước mặt cô.

Không ít người đi tới sau lưng cô, co chân lại nhìn chằm chằm âʍ ɦộ trắng nõn mềm mại, nhỏ giọng nói: "Thật sự là bạch hổ..."

“Viện trưởng nói không sai, nhìn thật múp, lúc bao lấy nòng súng của chúng ta nhất định rất thoải mái

"Này, cái vạch trắng đó là gì vậy?"

"Trứng rung hay gì vậy? Sợ nhét hẳn vào trong không lấy ra được nên mới để sợi dây ở bên ngoài."

"Thật là không nhìn ra đấy, con điếm này quả là da^ʍ mà!”

Vừa nói, có người bắt đầu véo âʍ ɦộ của Tô Mạn, nhưng bị cô tát thật mạnh, người đàn ông vô thức rút tay về.

Anh Đổng vẫn đang đứng trước giá vẽ với cây bút phác thảo, ngay lập tức hét lên: "Cô Tô, xin đừng cử động!"

“Nhưng họ... họ đã chạm vào tôi..." Tô Mạn đau khổ nói.

Anh Đổng cao giọng: "Không động làm sao đo tỷ lệ, làm sao mà vẽ đẹp được!”

“Nhưng…”

“Tóm lại cô có muốn làm không, thôi, để tôi cho người đi gọi viện trưởng.”

Tô Mạn lập tức ngậm miệng, không nói nữa, nhưng trên mặt hiện rõ vẻ khuất nhục.

Anh Đổng hài lòng tiếp tục phác họa, người phụ nữ trên giấy vẽ đã phác thảo gần hết đường nét, lúc này anh ta mới thêm vài nét vào nét mặt trống rỗng để miêu tả biểu cảm của Tô Mạn.

Khi những người khác nghe thấy những lời của anh Đông, họ không còn khách sáo nữa, lập tức đi vòng quanh cô, tha hồ véo ngực bóp mông, Tô Mạn chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

“Tại sao trong huyệt này không có chút nào?”

Có người kéo sợi chỉ trắng: “Đều bị chặn hết rồi, lấy ra nhìn xem con điếm này nhét cái gì vào!”

Tô Mạn gào lên: “Đừng, đừng, đừng làm thế này…"

"Hehehe, cứ kêu đi..."

Người đàn ông cười tục tĩu, kéo mạnh sợi chỉ trắng.

Nhìn thứ màu đỏ được rút ra, người đàn ông ngạc nhiên kêu lớn: “Đây, đây là..."

Khi tampon được rút ra, vài giọt máu đỏ tươi cũng theo đó chảy xuống, nhỏ lên đùi trong của Tô Mạn, tấm ga trải giường màu trắng dưới người cô cũng bị nhuộm đỏ.

"Chết tiệt! Đây là băng vệ sinh…”

"Mau vứt đi, sao còn cầm trên tay! Muốn làm một chậu máu tươi à!"

Khi Viện trưởng Biện nhận được thông báo và vội vã chạy đến, những người trong phòng bệnh đã rời đi gần hết, chỉ còn anh Đổng đang thu dọn dụng cụ vẽ tranh của mình.

“Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”

Vẻ mặt anh Đổng rất khó coi, anh ta nói: “Anh tự hỏi cô ấy đi.” Sau đó mang theo đồ đạc rời đi