Tiểu khu Xuân Viên nằm ở trung tâm thành phố, gần vùng ngoại ô phía đông, không giống như cộng đồng cũ của tiểu khu Bình Minh, Tiểu khu Xuân Viên là một tiểu khu được xây dựng trong những năm gần đây, bất kể là tài sản, an ninh, cây xanh hay môi trường sống, đều không phải là tiểu khu Bình Minh có thể so sánh được.
Tất nhiên, giá nhà ở đây cũng đắt gấp nhiều lần so với tiểu khu Bình Minh.
Không lâu sau khi Hứa Dương ra khỏi khách sạn Phúc Nguyên, khi hắn chuẩn bị bắt taxi, Vương Bằng đã lái một chiếc xe cảnh sát và dừng lại bên cạnh Hứa Dương.
Lưu Thiên Dã, người đang ngồi ghế phụ, nhìn Hứa Dương và nói: "Lên xe."
Hứa Dương không do dự và trực tiếp lên xe cảnh sát.
"Ngươi đi đâu vậy?"
"Tiểu khu Xuân Viên."
Vương Bằng không nói nhảm, hắn đạp ga, xe cảnh sát nhanh chóng lái đi khỏi hiện trường.
Lưu Thiên Dã quay đầu lại và nhìn Hứa Dương, người đang ngồi ở hàng sau với vẻ mặt bất lực. " Tiểu Dương
, cuối tuần là ngày trọng đại ngươi không ở nhà, ngươi tới chỗ này làm gì? Ngươi có thể cho ta bớt lo không?"
Lưu Thiên Dã gần bốn mươi tuổi cũng ở gần tiểu khu Bình Minh Đương nhiên hai người không thể tránh khỏi việc quen biết nhau.
Hai người thực sự rất thân thiết, con trai của Lưu Thiên Dã hiện đang là học sinh năm thứ hai tại trường trung học và Hứa Dương đã làm gia sư cho hắn từ thời trung học cơ sở. Ngoài ra, Hứa Dương đã hỗ trợ cảnh sát phá án trước đó và Chú Hai của Hứa Dương biến mất ba năm trước, hắn sẽ đến đồn cảnh sát ba ngày một lần, vì vậy thật khó để không quen thuộc với nhau.
Vừa lên xe, Lưu Thiên Dã đã bắt đầu cằn nhằn như một người cha già.
Nhưng Hứa Dương lúc này trong lòng căn bản không ở nơi này, hắn vẫn luôn suy nghĩ Nhϊếp Tử vì cái gì làm như vậy.
Trước đây Hứa Dương cảm thấy Nhϊếp Tử là chủ mưu của vụ án này, hơn nữa còn là hung thủ, nhưng dựa vào chuyện xảy ra bây giờ, Hứa Dương bắt đầu dao động trước suy đoán này.
Đặc biệt là khi hắn bước vào phòng 409, ngoài người đã chết, trong phòng thực sự còn có một người khác.
Hứa Dương là một người rất thận trọng, nhận thức về nguy hiểm nhạy bén hơn nhiều so với người bình thường, nhưng kỳ lạ là hắn ta không chú ý đến trong phòng có người.
"Này! Ta đang nói chuyện với ngươi, tại sao ngươi không nói chuyện?" Lưu Thiên Dã đưa tay ra tát Hứa Dương một cái, tức giận nói.
Vương Bằng, cảnh sát phụ trách lái xe, nhìn thấy cảnh này, không thể không quay đầu lại, liếc nhìn cấp trên của mình, sau đó nhìn Hứa Dương qua kính chiếu hậu, và tự hỏi lai lịch của người này là gì, cục trưởng luôn luôn nghiêm khắc, làm thế nào hắn ta có thể trở thành như một người cha già.
Hứa Dương lấy lại tinh thần, nhìn Lưu Thiên Dã, đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi: "Chú Lưu, chú là người xử lý vụ án mất tích của Phương Vận mười năm trước đúng không?"
Ông gật đầu nói: "Đúng vậy "Có chuyện gì sao?"
"Chú có thể nói cho con biết tình huống lúc đó sao?"
"Ngươi tại sao lại hỏi những vấn đề này?"
Hứa Dương không nói, chỉ là yên lặng nhìn Lưu Thiên Dã. Thấy Hứa Dương như vậy, Lưu Thiên Dã bất đắc dĩ
thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Ta đối với mười năm trước vụ án mất tích cũng rất khó hiểu". Hứa Dương sửng sốt một chút, theo bảng năng hỏi: "vụ án có gì kỳ hoặc". Lưu Thiên Dã lắc lắc đầu Đầu nói: "Không có gì kỳ quái, chỉ là cảm thấy lạ." Nói đến đây, không đợi Hứa Dương hỏi cái gì, Lưu Thiên Dã trực tiếp nói ra. Mười năm trước, Lưu Thiên Dã vẫn còn là một cảnh viên, nhưng lúc đó hắn đã là một cảnh viên có kinh nghiệm. công việc của cảnh sát nhân dân rất rườm rà, ngày thường chủ yếu giải quyết tranh chấp khu phố, thỉnh thoảng cần phối hợp với cảnh sát hình sự xử án, duy trì trật tự. Một ngày tháng 3, họ bất ngờ nhận được cuộc gọi đến cảnh sát, nói rằng có người mất tích và nghi ngờ đã bị gϊếŧ.
Sau khi nhận được cuộc gọi, Lưu Thiên Dã và những người khác ngay lập tức điều động cảnh sát, trước tiên đến Đại học Dương Thành để tìm hiểu tình hình.
Được biết rằng Phương Vận đã không đến trường kể từ tháng đầu tiên của học kỳ mới, bởi vì đó là năm cuối cấp, và các sinh viên sắp tốt nghiệp, hầu hết các sinh viên đều bận nộp hồ sơ, viết bài và tìm kiếm công việc. Không có chú ý đến Phương Vận cả, là ngươi cùng phòng trong ký túc xá của Phương Vận, hắn nói với giáo viên rằng Phương Vận đã không đến trường hơn một tháng, vì vậy nó đã thu hút sự chú ý, và sau đó hắn chọn gọi cảnh sát.
Nhưng trường học không biết nhiều về điều đó, Phương Vận có tính cách trầm lặng và không chủ động giao tiếp với mọi người hay tham gia bất kỳ hoạt động nào, mặc dù cô ấy rất ưa nhìn, nhưng cô ấy không gây chú ý cho người khác.
Cảnh sát không thu được quá nhiều manh mối từ nhà trường nên họ đã liên lạc với gia đình cô ấy càng sớm càng tốt.
Nhưng theo lời người nhà, Phương Vận đã không về nhà, đã lâu không liên lạc với họ, lần cuối cùng cô liên lạc, Phương Vận nói rằng cô ấy sắp tốt nghiệp và đang bận rộn tìm kiếm công việc, họ biết sau khi tốt nghiệp rất khó tìm được việc làm, vì vậy họ cũng không làm phiền Phương Vận.
Trường học không có, cô cũng không về nhà, dựa trên manh mối do ngươi cùng lớp và bạn cùng phòng cung cấp, cảnh sát đã đến công ty nơi Phương Vận từng thực tập trước đây nhưng họ không tìm thấy cô.
Sau đó, sau khi một người bạn cùng phòng vô tình nhắc nhở, cảnh sát phát hiện ra rằng Phương Vận vẫn đang thuê một căn nhà ở tiểu khu Bình Minh.
Vì vậy, họ đã đến tiểu khu Bình Minh để tìm kiếm một lần nữa, nhưng cuối cùng họ vẫn không tìm thấy gì.
Liên tục nhiều ngày tìm kiếm nhiều nơi nhưng không có kết quả, cảnh sát dần thả lỏng nỗ lực tìm kiếm, dù sao cảnh sát còn rất nhiều việc phải làm, không thể vì một người mà tiêu hao quá nhiều sức lực. .
Cuộc tìm kiếm khẩn cấp là do người gọi nói rằng Phương Vận có thể đã bị gϊếŧ, nhưng theo kết quả điều tra, Phương Vận hoàn toàn không bị gϊếŧ, cô ấy chỉ đơn giản là mất tích.
Nhưng ngay khi cảnh sát thả lỏng nỗ lực tìm kiếm, cảnh sát ở quê hương của Phương Vận nhận được tin Phương Vận đã trở về quê hương của cô.
Người đã được tìm thấy, và cảnh sát đã nhẹ nhõm hơn, vì vậy vụ án được để yên.
Sau khi nghe Lưu Thiên Dã tường thuật, Hứa Dương hỏi: " Phương Vận đã đi đâu khi cô ấy biến mất? Cô ấy đã làm gì? Tại sao cô ấy lại biến mất?
" Việc này cũng là nghi hoặc trong lòng ta" "khi Phương Vận xuất hiện, bên phía cảnh sát đã tìm cô để hỏi rõ tình huống, cô ta nói mình đi Tân Hải tìm công việc, bởi vì kinh tế khó khăn lại không muốn người nhà lo lắng, nên không có liên hệ với họ" "Chuyện này có thật không?" Hứa Dương hỏi. Lưu Thiên Dã lắc đầu và nói: "Trong quá trình điều tra của chúng ta, chúng ta chưa bao giờ phát hiện ra cô ấy đã rời khỏi Dương Thành. Chúng ta cũng không tin lời cô ấy." Quả nhiên, Lưu Thiên Dã cười khổ nói: "Người đã được tìm thấy, và cô ấy không còn nguyên vẹn. Về phần tại sao cô ấy biến mất và cô ấy đã đi đâu sau khi biến mất, cô ấy không muốn nói, và chúng ta sẽ không hỏi đến cùng của nó. dù sau thật tốt khi cô ấy ổn ". Lúc này, Lưu Thiên Dã tiếp tục: "Tuy nhiên, ngoài nhiệm vụ của cảnh sát, ta cũng đã hỏi cô ấy cụ thể, nhưng cô ấy vẫn nói như vậy Ta khuyên cô ấy vài câu, vì vậy ta không hỏi nữa." "Sau khi Phương Vận trở lại, có gì khác biệt không? " Ta không tìm thấy bất kỳ sự khác biệt nào, nhưng bây giờ ta nghĩ về chuyện lúc trước, có một điều hơi đặc biệt." "Hả? là chuyện gì? "Vào thời điểm chúng ta tìm kiếm Phương Vận " "Cũng có một người đang tìm cô ấy, và hắn rất ra sức ." Nghe thấy điều này, đôi mắt của Hứa Dương sáng lên. "Ai? Nam hay nữ? tên là gì? Làm nghề gì?" Lưu Thiên Dã quay đầu lại, thật sâu nhìn Hứa Dương một cái.
Thấy vậy, Hứa Dương xấu hổ xoa mũi, nhưng Lưu Thiên Dã không trách Hứa Dương, mà nói: "Ta đã quên tên chính xác, hắn chỉ nhớ rằng hắn ta họ Vương, và hắn ta hình như là một nhân viên chuyển phát nhanh.
"Ân!"
Những lời này vừa nói ra, Hứa Dương đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn vào mắt Lưu Thiên Dã hỏi: "Hắn tên là Vương Khải?
"Hình như là tên này, nhưng là không phải, ta cũng không xác định, dù sao, chuyện này đều qua mười năm rồi." Lưu Thiên Dã bất lực nói.
"Hắn là gì của Phương Vận ?" Hứa Dương cúi đầu, cau mày lẩm bẩm nói. nghe Hứa Dương lẩm bẩm Lưu Thiên Dã nói:"Hắn nói, hắn là bạn học thời trung học của Phương Vận, vì không thi đỗ đại học nên đi ra ngoài làm việc."
Nhưng lúc này, Lưu Thiên Dã nghĩ đến điều gì đó, và đột nhiên nói: "Ồ, đúng rồi, nói về người chuyển phát nhanh này, ta nhớ đến một chuyện khác."
Hắn là người đầu tiên tìm đến Phương Vận, nhưng không biết vì sao, hai người lại cãi nhau rất dữ dội, hắn nói Phương Vận không phải Phương Vận."
"Sau đó?" Hứa Dương vội vàng hỏi. Lưu Thiên Dã
lắc đầu và nói: "Sự việc này xảy ra khi chúng ta không ở đó, và chúng ta chỉ nghe nói về nó, vì vậy chúng ta không chú ý lắm." rơi vào trầm tư.
Sau cuộc đối thoại này với Lưu Thiên Dã, Hứa Dương đã có một suy đoán nhất định trong đầu, về phần đó có phải là sự thật hay không, Hứa Dương vẫn cần xác nhận nó.
Vì vậy, Hứa Dương đã gọi điện thoại di động của Dương Tuyết Kỳ.
"Danh tính của nam tử vong trong vụ án gϊếŧ người ở ngoại ô phía tây đã được xác nhận chưa?" Hứa Dương sau khi kết nối cuộc gọi đã trực tiếp hỏi.
"đã xác nhận."
"Người cuối cùng chết không phải là Vương Lệ đúng không?
"Ngươi làm sau biết được."
Hứa Dương cũng không có trả lời, mà nói: "Quả Thực như thế"
"Ngươi đi tra một chút Phương Vận cùng lớp trước lớp 3 và lớp 4, xem có ai tên Vương Khải không." "Ngươi đã phát hiện cái gì?" Dương Tuyết Kỳ hỏi qua điện thoại. Cầm điện thoại, Hứa Dương nhìn ngoài cửa sổ, híp mắt nói: "Đúng là có một số phát hiện, nhưng còn cần xác minh." Nghe Hứa Dương nói như vậy ở đầu dây bên kia điện thoại, Dương Tuyết Kỳ sau vài giây im lặng, nói: "Tốt." Hứa Dương không nói gì thêm, chỉ cúp điện thoại. Lưu Thiên Dã lúc này đang nhìn Hứa Dương, và khi hắn nhìn thấy Hứa Dương cúp điện thoại, hắn hỏi: "Tiểu tử ngươi phát hiện chuyện gì?" "Tôi đã tìm được tên kia." Hứa Dương nói mà không cần suy nghĩ, Lưu Thiên Dã sửng sốt. "Tên kia? Tên nào?" Hứa Dương không trả lời câu hỏi này, mà hỏi, "Còn bao lâu nữa thì đến tiểu khu Xuân Viên?" "sẽ đến ngay," Vương Bằng nói. Hứa Dương gật đầu, nhìn ngoài cửa sổ, không nói chuyện, Lưu Thiên Dã nhìn Hứa Dương, chần chờ không nói, cuối cùng không nói gì.