ba ngày trước.
Dương Tuyết Kỳ trở về sau một chuyến công tác, khi cô ấy đang sắp xếp công việc của mình thì nhìn thấy một kiện chuyển phát nhanh, và người gửi chuyển phát nhanh là Hứa Dương.
Lúc đầu, Dương Tuyết Kỳ nghĩ rằng đó là một món quà từ Hứa Dương, nhưng sau khi mở gói hàng, cô phát hiện ra rằng đó hoàn toàn không phải là một món quà mà là một bức ảnh có ghi địa chỉ ở mặt sau của bức ảnh.
Địa chỉ là trong một khu rừng nhỏ ở vùng ngoại ô phía Tây.
Dương Tuyết Kỳ là cảnh sát, khi nhìn thấy thi thể mục rửa chỉ còn lại bộ xương, cô biết đây là một vụ án gϊếŧ người nên đã dẫn người đến tìm theo địa chỉ trên ảnh.
Sau khi đào bới, họ đào được một khúc xương trong rừng, giống hệt xương trong ảnh.
Sau khi nhận dạng pháp y, đó là thi thể của một phụ nữ trưởng thành, khoảng 22 tuổi, đã chết ít nhất 7 năm.
Về nguyên nhân cái chết, nhận định ban đầu là hành vi gϊếŧ người.
Tay của xác chết bị chặt đứt một cách tàn nhẫn, vết thương phẳng lì, hung khí gϊếŧ người là hung khí sắc bén, nhưng cả tay lẫn hung khí đều không được tìm thấy tại hiện trường.
Hơn nữa, xương cốt của người chết nhiều chỗ bị tổn hại, phần lớn là do lúc còn sống bị đánh đập, hiển nhiên người này trước khi chết đã bị ngược đãi.
Danh tính của người chết đã nhanh chóng được thiết lập sau khi kiểm tra tại chỗ và trích xuất các mẫu sinh học.
Nạn nhân, Phương Vận, quê ở huyện Khang Dương, thành phố Tân Dương, 14 năm trước cô được nhận vào khoa Văn của Đại học Dương Thành, khi đó cô 22 tuổi.
Theo hồ sơ của cảnh sát, mười năm trước, khi Phương Vận đang học năm cuối, Phương Vận đột nhiên biến mất vào đêm trước lễ tốt nghiệp, lúc đầu nhà trường gọi cảnh sát đến tìm Phương Vận, và cô ấy rất nhanh đã tìm thấy Phương Vận ở quê hương của cô ấy.
Tuy nhiên, theo điều tra mới nhất, Phương Vận lại biến mất sau khi được cảnh sát tìm thấy, hoàn thành việc học và lấy bằng tốt nghiệp, và sự mất tích này kéo dài mười năm.
Cho đến ba ngày trước, cảnh sát mới tìm thấy thi thể của cô.
Nghe vậy, Hứa Dương nói: "Vậy là Phương Vận lại biến mất mười năm trước, nhưng cô ấy bị gϊếŧ thay vì mất tích?"
Dương Tuyết Kỳ gật đầu và nói: "Cảnh sát của chúng tôi sơ bộ suy luận rằng đây là trường hợp gϊếŧ người, nhưng chúng tôi vẫn chờ. Báo cáo khám nghiệm tử thi của bác sĩ pháp y mới có thể xác nhận. "
Hứa Dương gật đầu, rồi hỏi: "Có nghi phạm không?"
Dương Tuyết Kỳ lắc đầu và nói một cách cay đắng: "Phương Vận đã mất tích mười năm, tuy rằng không thể xác định thời gian chết của cô ấy, nhưng ít nhất là bảy năm, thời gian quá dài, manh mối quá ít, vẫn chưa có nghi phạm, hơn nữa. . ."
Nói đến đây, Dương Tuyết Kỳ do dự nói.
"Làm sao vậy? Tại hiện trường còn có phát hiện khác sao?" Hứa Dương hỏi.
Dương Tuyết Kỳ quay đầu nhìn Hứa Dương, gật đầu và nói: "Cậu vẫn nhạy cảm như vậy, đúng vậy, chúng tôi không chỉ tìm thấy thi thể của Phương Vận tại hiện trường, mà còn có 17 thi thể, tổng cộng 18 thi thể bao gồm cả Phương Vận."
"Hả?"
Lời này vừa nói ra, Hứa Dương trong nháy mắt híp mắt lại.
Hắn ta nghĩ đến món đồ đầu tiên hắn ta có được trong trò chơi, Huyết Cốt Đao.(là dao lóc xương lúc trước hihi)
Phương Vận, ta rất yêu ngươi, vì ngươi, ta mỗi ngày đi khắp phố phường lầu các, chỉ muốn ngươi sống thật tốt, nhưng ngươi tại sao lại phản bội ta? Người đàn ông này là ai? Hắn ta ở đâu? Ta sẽ tìm thấy hắn, ta sẽ tìm thấy hắn! ! !
Đây là lời giới thiệu của Huyết Cốt Đao, Huyết Cốt Đao là một trang bị tím, sử dụng hai mươi lần, nhưng khi Hứa Dương lấy được, số lần còn lại chỉ có ba lần, lúc đó Hứa Dương nghi ngờ rằng con Quỷ chuyển phát nhanh đã sử dụng Mười bảy lần này để gϊếŧ người.
Nhưng Hứa Dương lại cảm thấy khó có khả năng, hắn sống ở thành Tân Dương lâu như vậy, cũng chưa từng nghe nói có sát nhân hàng loạt, một lần gϊếŧ mười bảy người, nếu có, nhất định đã có tin tức về việc này, vì vậy Hứa Dương đã không chú ý nhiều vào thời điểm đó.
Nhưng bây giờ, nghe Dương Tuyết Kỳ nói như vậy, Hứa Dương sững sờ.
Lúc đầu hắn suy đoán không sai, Huyết Cốt Đao quả nhiên là dùng gϊếŧ mười bảy người, sở dĩ không tìm được người, chính là bởi vì không phát hiện thi thể.
Tất nhiên, 17 bộ xương được đào lên trong lùm cây có phải là của họ hay không vẫn cần cơ quan công an điều tra thêm.
Nghĩ đến đây, Hứa Dương hỏi: "Còn có phát hiện nào khác sao?"
"Bọn họ đồng thời bị gϊếŧ sao?" Hứa Dương lại hỏi.
"Không phải, mười bảy bộ hài cốt đều là trình độ phân hủy khác nhau, phần lớn đều đã chết hơn bảy năm trước, nhưng cũng có một ít bị gϊếŧ ba năm trước, gần nhất là ba năm.
" Kẻ gϊếŧ người bắt đầu phạm tội từ mười năm trước và kết thúc ba năm trước, phải không?"
Dương Tuyết Kỳ gật đầu và nói, "Hiện tại có vẻ như vậy."
"Danh tính của những người đã chết khác đã được xác nhận chưa?
" Chúng ta đang so sánh. "
Nghe vậy, Hứa Dương im lặng, còn Dương Tuyết Kỳ không nói gì nữa.
Một lúc lâu sau, Hứa Dương đột nhiên nói: "Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến ta, liên quan gì đến chú hai của ta?"
Dương Tuyết Kỳ híp mắt, nhìn Hứa Dương, khẽ nói: " Sau khi chúng ta tìm thấy những thi thể này , ta lập tức điều tra nguồn gốc của người chuyển phát nhanh.
"Kết quả ra sao? "
Chẳng lẽ là chú hai?
Hứa Dương trong lòng mơ hồ đoán được, hô hấp trong nháy mắt trở nên gấp gáp.
Dương Tuyết Kỳ dường như biết Hứa Dương đang nghĩ gì, cô ấy lắc đầu và nói: "Không phải chú hai của ngươi, giám sát của chúng ta không bắt được người chuyển phát nhanh".
Người bảo vệ đã đến nhà ăn để lấy thức ăn và không có trong phòng bảo vệ."
Hứa Dương im lặng khi nghe những lời đó, trong khi Dương Tuyết Kỳ tiếp tục: "Tuy nhiên, chúng ta đã xác định được chữ viết tay của người chuyển phát nhanh và chữ viết tay trên bức ảnh, và kết quả nhận dạng cho thấy những nét chữ này rất giống với của ngươi, nhưng chúng không phải ngươi. Đó là nét chữ của chú hai ngươi.
"
Dương Tuyết Kỳ lắc đầu và nói: "Chúng ta không biết Chú Hai của ngươi đã trở lại chưa. Nếu đó là Chú Hai của ngươi, thì vấn đề này sẽ trở nên rắc rối .
"
"
Trong khi nói chuyện, Dương Tuyết Kỳ lấy ra một chiếc chuông gió.
Hứa Dương nhìn thấy chuông gió thời điểm, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Hắn biết chiếc chuông gió này, đó là món quà của Chú Hai đưa khi hắn còn rất nhỏ, ông ấy nói rằng đó là do mẹ ông ấy để lại, chuông gió có rất nhiều, tổng cộng là bốn mươi bốn chiếc.
Tuy nhiên, chuỗi chuông gió này đã biến mất ba năm trước cùng với sự biến mất của Chú Hai, và biến mất cùng lúc với dấu vết của Chú Hai bị xóa, ngoài ra, hắn vẫn đang tìm kiếm chuông gió.
Thật không may, hắn đã không đạt được gì trong ba năm qua.
Lúc này, chiếc chuông gió do Dương Tuyết Kỳ cầm chính xác là một trong những chuỗi chuông gió.
"Cái này tìm được ở hiện trường sao?" Hứa Dương cầm lấy chuông gió xem xét, hỏi.
Dương Tuyết Kỳ gật đầu.
"Đúng."
Cầm chiếc chuông gió, Hứa Dương trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Có thể đưa chiếc chuông gió này cho hắn được không?"
"Lần này ta đến để trả lại chiếc chuông gió cho ngươi."
"Hả?"
(°ー°〃)
Nghe thấy điều này, Hứa Dương đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Dương Tuyết Kỳ và ngạc nhiên nói: "Đây không phải là bằng chứng sao? Đưa nó cho tôi như thế này có phạm quy không?"
Dương Tuyết Kỳ cười nói: "Đó là bằng chứng, và nó cũng không phải là bằng chứng."
"Ý cô là sao?"
"Tôi đã tìm thấy chiếc chuông gió này và cậu là người duy nhất biết nó tồn tại, vì vậy tôi sẽ trả lại nó cho cậu."
Hứa Dương nhìn Dương Tuyết Kỳ, và Dương Tuyết Kỳ cũng nhìn hắn ta, sau khi hai người nhìn nhau một lúc lâu, Hứa Dương lặng lẽ cất tiếng chuông.
"Cám ơn!"
Dương Tuyết Kỳ lắc đầu, nâng cổ tay lên, liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: "Đã muộn rồi, tôi phải về, nếu thấy chú hai nhớ nói cho tôi biết, trong thời gian này nếu gặp phải chuyện kỳ
lạ, ngươi cũng có thể tới tìm ta."
Hứa Dương híp mắt, thật sâu nhìn Dương Tuyết Kỳ một cái, gật đầu nói: "Ta sẽ."
Thấy Hứa Dương đồng ý, Dương Tuyết Kỳ cũng không ở lại, lập tức rời đi.
Hứa Dương ngồi ở trên sô pha, nhìn chiếc chuông gió trong tay, lâm vào trầm tư.
...
Dương Tuyết Kỳ đi ra khỏi phòng, đứng trong hành lang, quay đầu lại, liếc nhìn phòng 4044, khẽ thở dài rồi đi về phía cầu thang.
Khi đến tầng hai, Dương Tuyết Kỳ liếc nhìn phòng 4023, sau đó quay đầu nhìn lên lầu, cô không vào phòng 4023 mà trực tiếp đi xuống lầu.
Xuống lầu, Dương Tuyết Kỳ mở cửa xe lên, xuyên qua kính xe liếc nhìn phòng 4044, sau đó khởi động xe rời đi.
"Đồ vật này cho hắn?"
Sau khi xe chạy ra khỏi tiểu khu Bình Minh, trong xe có một giọng nói, có một ông lão ngồi ở ghế sau, đèn trong xe tối mờ, không nhìn rõ mặt ông lão.
Dương Tuyết Kỳ không quay lại, và không ngạc nhiên khi có người trong xe, cô ấy gật đầu và nói: "cho hắn."
"Phản ứng của hắn thế nào?"
"Không có phản ứng gì."
"Ồ?"
Người đàn ông ngồi ở sau xe hơi ngạc nhiên, và sau đó là một trận trầm mặt.
"Có phải là quá sớm để chúng ta đưa thứ này cho hắn ấy vào lúc này?" Dương Tuyết Kỳ hỏi.
Ông lão không trả lời câu hỏi này, và im lặng, không biết ông đang nghĩ gì.
"Ồ, đúng rồi, khi hắn trở lại, hắn đã mang theo một chiếc ô màu đỏ, điều này có chút kỳ lạ." Ông lão đột nhiên nói, "Hắn đã bước vào thế giới đó rồi
"
Đối mặt với phản ứng mạnh mẽ như vậy của Dương Tuyết Kỳ, ông lão không hề kinh ngạc mà nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: "Năm đó, khi Tiểu Vũ để lại thứ đó cho nó, hắn đoán rằng nó sớm muộn gì cũng sẽ bước vào thế giới đó. , Chỉ là không ngờ ngày này lại đến sớm và nhanh như vậy." "Hắn còn sống sao?" Dương Tuyết Kỳ nhìn ông lão hỏi. "Tôi không biết." "Hắn ta có ở thế giới đó không?" "Tôi không biết." "Khi nào chúng ta có thể vào thế giới đó?" "Tạm thời không thể vào được." "Chuyển phát nhanh trước đó. . ."
"Đó là đồ vật hắn để lại ba năm trước."
"Ngươi sớm đã biết?"
Lão nhân lắc đầu lẩm bẩm nói: "Ta vừa mới biết được."
Dương Tuyết Kỳ nhìn lão nhân, híp mắt, nhíu mày, không biết mình đang nghĩ gì.
Lúc này, ông lão quay đầu lại, nhìn Dương Tuyết Kỳ và nói: "Đây là sự lựa chọn của hắn."
Dương Tuyết Kỳ quay đầu lại, khởi động lại xe và nhẹ nhàng nói: "Tôi biết, nhưng Tiểu Dương . . .
" Hiện tại, chỉ có hắn ta có thể làm điều đó." Bước vào thế giới đó."
"Nhưng cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ."
"Cô có nghĩ rằng hắn ta trông giống một đứa trẻ không?" ông lão hỏi.
Dương Tuyết Kỳ mở miệng, nhưng cuối cùng cô ấy không nói gì.
Ông lão quay đầu lại, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Trời sắp thay đổi."
. . .
Sau khi tiễn Dương Tuyết Kỳ đi, Hứa Dương đứng dậy, đi đến bên cửa sổ và quan sát chiếc xe tầng dưới.
Hứa Dương trở lại phòng khách và ngồi xuống sau khi nhìn thấy Dương Tuyết Kỳ lên xe và lái đi khỏi cộng đồng.
Dương Tuyết Kỳ lần này đến thăm chắc chắn không đơn giản như nói cho hắn ta biết vụ án, cũng không đơn giản như đưa cho hắn một chiếc chuông gió, cô ấy có mục đích khác, về phần mục đích là gì, Hứa Dương vẫn chưa nghĩ ra. nhưng nó phải liên quan đến Chú Hai.
Trò chơi có thể ảnh hưởng đến bản thân người chơi, đồng hồ đếm ngược trên cổ tay, bóng Quỷ xuất hiện trong thế giới thực, giao hàng bí ẩn, chuông gió xuất hiện tại hiện trường vụ án, điện thoại di động màu đỏ, đằng sau tất cả những thứ này, nó dường như có một bàn tay lớn đang thao túng.
"Người này chẳng lẽ là chú hai?"
Hứa Dương không biết, hắn tin tức quá ít, còn có rất nhiều chuyện cần phải từng bước thăm dò, có lẽ trò chơi này có thể mang đến cho hắn mannh mối mới.
Nghĩ lại tất cả những gì mình trải qua ngày hôm nay, Hứa Dương tràn đầy nghi ngờ, và một trong số đó đã khiến Hứa Dương chú ý.
Đồng hồ đếm ngược trên cổ tay trái của hắn ấy dường như chỉ mình hắn có thể nhìn thấy.
Hứa Dương sau khi trở về, liền âm thầm kiểm tra điểm này.
Cho dù là bốc súp gừng, hay là nhặt ảnh và chuông gió, Hứa Dương luôn cầm bằng tay trái, đồng hồ đếm ngược trên cổ tay của hắn cực kỳ rõ ràng, Dương Tuyết Kỳ không thể không chú ý. nhưng sự thật là Dương Tuyết Kỳ hoàn toàn không thấy nó.
Điều này khiến Hứa Dương rất khó hiểu.
Ngoài ra, sau khi Dương Tuyết Kỳ nói xong về vụ án, Hứa Dương đã định kể về trò chơi, sau cùng thì chiếc điện thoại màu đỏ cuối cùng cũng phản hồi, và Dương Tuyết Kỳ là người duy nhất biết và tin vào sự tồn tại của chú hai.
Tuy nhiên, ngay khi hắn ấy chuẩn bị làm điều này, hắn ấy đã nhận được một cảnh báo từ hệ thống.
Đinh! Người chơi số 0004 hãy chú ý!
Không tiết lộ nội dung trò chơi cho bất kỳ ai, nếu không người chơi sẽ bị xóa bỏ.
Hệ thống thanh âm rất lạnh lùng, nhưng cũng rất nghiêm nghị, Hứa Dương không cho là đang đùa giỡn hắn, nhìn lại điện thoại màu đỏ, còn có kính VR trong ba lô, Hứa Dương lâm vào trầm tư tư tưởng.
Mọi thứ dường như đang phát triển theo một hướng không xác định.