Ngày thứ ba, Thẩm Tiêu cảm giác mình càng lúc càng suy yếu hơn, mức độ suy kiệt của cơ thể càng lúc càng nghiêm trọng khiến cho đầu óc cô choáng váng, tim đập nhanh, vừa sờ lên trán thì nhiệt độ cũng nóng hơn bình thường rất nhiều, cô biết đây là do trong cơ thể không có lượng nước thay thế.
Dương Hoằng nhìn thấy tình trạng của mọi người không tốt bèn dứt khoát bổ một quả dừa: “Hôm nay chúng ta bắt đầu cất nước, thiếu một quả dừa này cũng không thay đổi được gì, chẳng bằng bây giờ mọi người uống trước, sau đó có sức làm việc.”
Vẫn như cũ sáu người chia nhau một quả dừa, tuy không nhiều nước, nhưng chất lỏng mát lạnh vừa vào miệng, mọi người có cảm giác tốt hơn nhiều.
“Tôi ổn hơn nhiều rồi, hôm nay sẽ cùng làm việc chung với mọi người.” Anh Tử ráng chống đỡ muốn đứng lên, Thẩm Tiêu dùng trán tựa vào trán cô ta, kiểm tra qua nhiệt độ, thấy cô ta quả thật đã hạ sốt: “Bây giờ cô căn bản không có sức, vẫn đừng động đậy thì hơn.” Thấy Anh Tử ngượng ngùng, Thẩm Tiêu đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói với Anh Tử: “Hay là cô giúp mọi người quan sát độ cao của nước biển, chú ý một chút xem lúc nào nước dâng lên đến người, lúc đó khoảng mấy giờ, hoặc là vị trí mặt trời ở đâu.”
Thủy triều lên xuống có quy luật, nước biển vẫn luôn chậm rãi chuyển động, nhưng lúc thủy triều lên cao nhất và thủy triều xuống thấp nhất, ở giữa chênh lệch 12 tiếng, nếu như có thể biết được đại khái thời gian thủy triều lên xuống, chuyện này đối với bọn họ đi biển đánh bắt hải sản mà nói, có sự giúp đỡ rất lớn.
Anh Tử thấy mình có việc để làm thì lập tức đồng ý.
Buổi sáng trước đó mọi người dùng than củi rửa mặt xong lại đến chỗ đá ngầm lấy ít tảo tía gì đó, ăn qua loa bữa sáng, Dương Hoằng đi đến rừng trúc chặt hai cây về.
Chất lượng của hai cây trúc này không đồng đều, vừa hay có thể tạo ra một cái chén và nắp, hôm nay bọn họ cần phải cất nước, đầu tiên phải đun sôi nước, sau đó để nước bay hơi đọng lại trên nắp, nhỏ giọt xuống.
Tuy Dương Hoằng nói anh ta phụ trách việc tìm nơi trú ẩn, nhưng chuyện chặt trúc, làm chén này cần đến thể lực. Anh ta vẫn giúp đỡ trước sau đó mới rời đi.
“Dương Hoằng, người này rất tốt!” Phương Phương cảm thán đạt được sự nhất trí của mọi người, Phương Minh Tuyết nói thêm: “Dáng dấp cũng đẹp trai nữa.”
Đối với chuyện này, Thẩm Tiêu chỉ cười không nói.
Có bát trúc rồi, lúc này Thẩm Tiêu đặt bát nước bên cạnh đống lửa, bởi vì lúc trước có kinh nghiệm nấu nước kim ngân và canh cá, cô tương đối dễ dàng tìm một vị trí thích hợp, để bên ngoài đống lửa, lại dùng một tảng đá ngăn cản, như thế vừa có thể làm nóng lại không khiến cho chén trúc nhanh chóng biến thành than, kéo dài thời gian sử dụng của chén trúc.
Theo nhiệt độ tăng cao, chén trúc bắt đầu nóng lên, ngay từ đầu chỉ có chút hơi bốc lên, theo nhiệt độ càng lúc càng cao, hơi nước bắt đầu dày hơn, nhìn hơi nước bốc lên, mấy người bên cạnh đống lửa đều vô cùng mừng rỡ, đây chính là liên quan đến mạng sống của bọn họ.
Khi cuối cùng cũng có một giọt nước ngưng tụ ra, Thẩm Tiêu không kìm lòng được mà vươn tay quẹt, đưa vào trong miệng, giọt nước mang theo hương trúc nhàn nhạt, rất nhanh biến mất trên đầu lưỡi, không có hương vị gì, cũng không mặn hay chát.
“Cuối cùng cũng có nước!” Trên mặt Thẩm Tiêu lộ ra nụ cười.
Tuy chút nước này không thể làm dịu đi khát vọng của cơ thể với nước, nhưng trong lòng lại là sự động viên rất lớn với cô.
Thế nhưng mọi người nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, xung quanh nắp bát có thể tích nước, giọt nước phân tán không đều, Thẩm Tiêu nghiêng nắm chén sang một bên, lúc này nước mới tụ lại một chỗ, nhưng lại không dễ thu hóa, bởi vì bát trúc tương đối nhỏ, những giọt nước từ bên cạnh rơi xuống, lại bị bốc hơi không ít, không nói đến hiệu suất chậm, còn lãng phí rất nhiều.
“Hơi nước gặp nóng ngưng tụ, chẳng lẽ chúng ta phải dùng bát để thay thế hứng nước? Sau đó lại làm nóng?”
“Như thế quá phiền phức.”
Thẩm Tiêu nhìn xung quanh một lượt, để nước cất lộ trong không khí, mức độ lãng phí này không thể tránh được, thứ mà bọn họ có thể làm được chính là cố gắng giảm bớt loại lãng phí này.
Nếu như lúc này có túi nilon, thì mọi chuyện đơn giản hơn, dùng túi nilon che kín chén trúc, ở giữa khoét một lỗ, sau đó đem nắp trúc bọc ở trên túi, đến lúc đó hơi nước không thoát đi đâu được.
Thế nhưng trên đảo không có loại sản phẩm công nghiệp hóa hiện đại như thế, cô chỉ có thể tìm thứ thay thế, cô nhìn xung quanh một lượt, quyết định dùng lá chuối tây để thử xem sao.
Mặt lá chuối tây dài, nói về diện tích và độ mềm mà nói, là thứ lý tưởng nhất mà bây giờ cô có thể dùng, duy nhất không ổn là vì đó là thực vật, dễ bị hơi nóng làm chín. Nhưng cụ thể có được hay không, trước tiên vẫn cần phải thử một chút.
Thẩm Tiêu chặt một tàu lá chuối tây, sau khi rửa sạch thì hơi dùng lửa sấy khô, lúc này mới khoét một lỗ ở giữa có diện tích nhỏ hơn một chút so với miệng chén trúc, tiếp đấy đắp lá chuối tây lên trên miệng chén trúc rồi lại dùng nắp bát trúc đậy lên, bởi vì bị bát trúc đậy lấy, mép ngoài lá chuối tây bị ép lõm vào, Thẩm Tiêu lại dùng cỏ túm hai đầu lại, yên lặng chờ đợi kết quả thử nghiệm lần này.
Sau mấy phút, mọi người ngồi vây quanh đống lửa nhìn xem, dưới đáy lá chuối tây quả nhiên xuất hiện hơi nước ngưng tụ, chỉ là còn chưa lộ ra, nhưng mặt ngoài lá chuối đã có hơi ẩm, sau một lúc, hơi ẩm càng lúc càng đậm, dần dần có giọt nước chảy xuống.
Bề mặt lá chuối tây có một lớp màng, sẽ không hút nước, giọt nước từ nắp trúc nhỏ xuống dần dần đọng lại trên lá, đợi đến khi những giọt nước đầu tiên ngưng tụ trên lá cây, Thẩm Tiêu cũng không quản đến chuyện nhiệt độ cao, vội vàng rót nước vào trong chén trúc đã được chuẩn bị xong, cùng lúc đó tất cả mọi người xúm lại nhìn chút nước ít bằng móng tay trong chén, tất cả đều vui vẻ.
“Có nước.” Mấy người vô cùng vui sướиɠ, mặc dù bây giờ chỉ có từng này nước, thế nhưng mấy chén trúc đồng thời chưng cất, tin tưởng chén nước đầu tiên sẽ nhanh chóng đầy.
Bởi vì thí nghiệm thành công, mọi người cũng có thêm động lực, người đi lấy nước, người đi lấy lá chuối, người đi làm bát trúc, hơi nước tích tụ, mỗi giọt đều là hi vọng sống của bọn họ.
Thấy việc chưng cất nước có hiệu quả sơ bộ, Thẩm Tiêu nói: “Nước này chỉ cần một người trông là được, những người khác chúng ta đi tìm dây leo và vỏ cây đi, nhìn xem hôm nay có làm ra được l*иg chụp hay không, buổi tối ra biển bắt cá.”
“Việc này để tôi làm đi.” Anh Tử chủ động nói: “Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ cần thu hóa nước lại mà thôi, vấn đề không lớn.”
Vốn dĩ Thẩm Tiêu muốn để cho cô ta tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng nghĩ một chút, sau cùng vẫn đồng ý: “Được rồi, vậy thì giao cho cô.”
Người không có cống hiến dễ bị bài xích, đoán là Anh Tử cũng muốn bản thân làm chút gì đó để an tâm.
Thực vật trên đảo có không ít cây thuộc họ dây leo, mấy người Thẩm Tiêu tìm được cũng không quá tốn sức mấy, rất nhanh bọn họ đã tìm được hơn mười cây dây leo.
Vì để cho cây tiếp tục phát triển, Thẩm Tiêu còn cố ý dặn dò chỉ lấy nhánh, thân chính của cây vẫn giữ lại, hiện tại là đầu hạ, chính là lúc vạn vật sinh trưởng tốt, dùng thực vật bện ra lưới đánh đá để dưới nước, rất dễ bị ngâm mục, các cô cần phải để chúng tiếp tục phát triển để cầm cự.
“Chúng ta bện lưới đánh cá hay là làm l*иg?” Phương Minh Tuyết hỏi.
Lưới đánh cá phải căn cứ vào vị trí địa lý, cần phải có một nơi hình chữ 凹, sau đó dùng lưới vây lại, l*иg cá thì đương nhiên chỗ nào cũng được, nhưng so sánh hai phương án với nhau, ưu khuyết điểm đã rất rõ ràng, hơn nữa phạm vi lưới đánh cá lớn, tương đối dễ bện, phạm vi l*иg cá nhỏ, độ khó khi bện cũng cao hơn trên một cấp độ.
“Trước mắt bện thứ có độ khó thấp như lưới đánh cá đi.” Thẩm Tiêu nói: “Nếu chúng ta chỉ bện chiếc lưới đánh cá dạng đan chéo, chỉ sợ sẽ không có hiệu quả, đến lúc đó đứt mất một dây thì toàn bộ lưới sẽ bị hỏng, chúng ta có thể sử dụng phương pháp thắt nút giao nhau, làm như vậy lưới đánh cá sẽ chắc hơn nhiều, cho dù một, hai chỗ bị hỏng thì chúng ta cũng có thể sửa lại, chỉ là mắt lưới sẽ lớn, không thể bắt được cá nhỏ, chỉ có thể bắt được cá lớn.”
“Vậy trước tiên chúng ta thử làm lưới đánh cá đi.” Tất cả mọi người có chút nóng lòng muốn thử.
Dùng hai dây leo thắt nút, loại chuyện này không quá khó, bốn người tập thử mấy lần, sau đó quen tay nhanh việc, bởi vì lưới này không thể quá mức phân tán, cho nên bốn người bọn họ dứt khoát chỉ làm hai cái, hai người đi tìm dây leo, đồng thời vì công bằng, bốn người chia làm hai tổ, thay phiên nhau đi làm công việc.
Bận rộn đến chạng vạng tối Dương Hoằng mới về, cuối cùng các cô cũng bện xong chiếc lưới đầu tiên, sau khi Dương Hoằng nhìn thấy thì không nhịn được bèn cầm lên nhìn qua: “Nhìn rất chắc chắn.”
“Cũng không biết có thể bắt cá được không nữa.”
“Thử một chút xem sao.”
Bởi vì lưới đánh cá có chiều dài hai mét, hơn nữa dưới đáy còn buộc đá vụn, hai người Thẩm Tiêu và Dương Hoằng cùng nhau nhấc lưới đi ra chỗ bãi đá ngầm.
Chỗ đá ngầm có rất nhiều đá, hai người tìm vị trí thích hợp buộc hai đầu của lưới đánh cá vào trên tảng đá, để lưới đánh cá và khu vực đánh cá hình thành trạng thái bịt kín, chỉ cần cá hơi lớn đi vào trong này, sau khi thủy triều rút thì sẽ bị mắc ở đấy.
Sau khi bố trí xong lưới đánh cá, Thẩm Tiêu phủi tay khẩn cầu: “Hi vọng ngày mai có thể có được thu hoạch.”
“Nếu như không thuận lợi, bây giờ chúng ta cũng không có sức làm việc.” Thẩm Tiêu nói: “Mọi người đã để phần nước lại cho anh rồi đấy, tuy không đến mức tinh khiết nhưng cũng không cần lo lắng đến việc uống nhiều sẽ bị tiêu chảy.”
Trải qua hơn nửa ngày chưng cất, bọn họ đã chưng cất tất cả được một bát trúc nước, đặc biệt để lại cho Dương Hoằng nửa bát.
“Vậy thì tốt rồi.” Dương Hoằng có chút cảm thán, trước đó anh ta luôn cảm thấy phụ nữ sẽ làm cản trở, thế nhưng hiện tại xem ra, có phụ nữ ở bên cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Quay về ngồi cạnh đống lửa, mọi người vừa ăn ốc bắt được lúc chạng vạng tối, vừa trò chuyện về thu hoạch ngày hôm nay.
Dương Hoằng là người đầu tiên lên tiếng: “Tôi có một tin tức tốt và một tin tức xấu muốn nói cho mọi người, tin tức tốt là tôi tìm được một sơn động, tin tức xấu là sơn động kia có chút nhỏ, chỉ có thể đủ sức chứa một, hai người, nếu như chúng ta muốn vào ở, tiếp theo mỗi ngày tôi phải đến đào mới được.”
Sau đó là đến lượt Anh Tử nói ra quan sát của mình trong hôm nay: “Từ buổi sáng đến tối, tôi chú ý lúc thủy triều cao nhất là khi mặt trời gần ở đỉnh, về sau thủy triều rút xuống.”
“Gần giữa trưa ư?” Thẩm Tiêu cảm thấy thời gian này khá tốt, ít nhất là biết sắp đến trưa: “Căn cứ vào thủy triều lên xuống thấp nhất và cao nhất, thời gian chênh lệch khoảng chừng 12 tiếng, có thể suy đoán ra, thời điểm mà thủy triều rút xuống thấp nhất hẳn là vào khoảng chừng 12 giờ tối.”
Ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, mặc dù Thẩm Tiêu rất mệt mỏi, nhưng lúc này cũng mất đi cảm giác buồn ngủ.
Lưới đánh cá kia phải thu vào lúc thủy triều rút xuống, nếu không cá bên trong rất dễ đi ra mất, mặt khác sau khi thủy triều rút, đồ trên bờ cát cũng phải kịp thời nhặt lên, nếu không đợi đến buổi sáng, thủy triều sẽ lại cuốn những thứ đó về biển.
Chỉ mong tối nay trăng sáng ngời.
Đại khái vì đói khát, sau khi màn đêm buông xuống, không ai cảm thấy buồn ngủ, thế nhưng ai cũng không muốn lên tiếng nói chuyện, tất cả mọi người đều cúi đầu chế tạo công cụ đi biển bắt hải sản của mình.
Đến lúc đó nếu như gặp phải con cua nào đó mắc cạn, chắc chắn không thể dùng tay không bắt, ít nhất cũng phải có đồ gì đó, còn cả một số sò hến thích trốn trong cát, bọn họ cũng cần dùng đến công cụ để tìm kiếm, mặc khác sau khi tìm được hải sản phải có đồ để đựng, những thứ này đều cần bọn họ làm.
Trầm mặc kéo dài đến lúc trăng lên cao, dưới ánh trăng mông lúc, thủy triều rút đi, lộ ra bãi cát màu bạc, giống như mộng ảo, chỉ là lúc này mấy người chịu đựng đói khát, nào có thoải mái chú ý đến cảnh sắc này, bọn họ cầm theo chiếc giỏ vừa bện xong cùng với các thứ như xiên trúc đi về phía bãi biển.
“Tôi qua chỗ bãi đá ngầm bên kia xem thế nào.” Thẩm Tiêu nói, cô có chút chờ mong với thu hoạch của lưới đánh cá.
“Tôi đi cùng cô.” Dương Hoằng từ trong đống lửa làm ra một bó đuốc, gió biển thật lớn, bình thường bó đuốc bị gió thổi, nhất định sẽ bị dập tắt, đây là do anh ta nhỏ nhựa cây vào bó đuốc, cho nên trong thời gian ngắn sẽ không dễ dàng bị dập tắt như thế.
“Tôi đi chung với hai người.” Phương Minh Tuyết xán lại: “Nếu có thứ gì to mắc vào, tôi còn có thể giúp đỡ hai người bắt lấy.”
Thẩm Tiêu biết tâm tư của Phương Minh Tuyết, cô cũng không muốn cùng bọn họ dây dưa, vì thế chủ động rời đi: “Ba người thì hơi nhiều, hay là hai người đi đi, tôi và đám người Phương Phương đến bờ cát tìm xem sao.”
“Vậy cũng được.” Phương Minh Tuyết trả lời rất nhanh.
Lúc này Thẩm Tiêu cũng không nhiều lời nữa, cùng Phương Phương, Tiểu Vân đi về phía bãi cát.
Thủy triều rút lui, có thể nhìn thấy bãi cát rất phẳng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy có từng gò cát nổi lên, một số động thực vật cỡ nhỏ bị mắc cạn ở trong chỗ này, không kịp theo nước về biển.
“Có sò biển!” Phương Phương đi đầu nhìn thấy một con sò biển trên bãi cát, vội vàng ngạc nhiên chạy đến nhặt lên, Thẩm Tiêu đi đến nhìn qua, cũng có chút vui vẻ: “Còn sống.”
Hương vị của sò biển ngon hơn vẹm vỏ xanh rất nhiều.
Ngoại trừ sò biển, bọn họ nhanh chóng có thu hoạch khác, ở cách vỏ ốc to không xa, có một túm rong biển mềm oặt ở đó, lúc Thẩm Tiêu nhặt nó từ trong vỏ ốc ra, đột nhiên phát hiện bên trong còn có thứ gì theo rong biển chui ra rơi xuống cát.
“Là cua!” Thẩm Tiêu nhanh chóng bắt cua lại, ném vào trong giỏi tự chế, chiếc giỏ này là dùng dây leo và lá chuối tây, cành cây bện lại, thông khí lại có chỗ trống, chuyên dùng trong nhà hàng hải sản.
Khởi đầu bằng hai món hải sản làm cho ba người đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, mấy ngày nay các cô ăn ốc và tảo tía đến mức muốn nôn luôn rồi, nhu cầu cấp bách có thịt khác đến bổ sung.
“Tiểu Vân, cô vớt hết tất cả những rong biển này đi.” Thẩm Tiêu dặn dò, các cô chỉ có một bó đuốc, nhặt mấy thứ này không cần đến ánh sáng của đuốc.
“Được.” Tiểu Vân là một người tương đối trầm mặc, đối với nhiệm vụ của mình, cô ta không có bất kỳ ý kiến gì.
Mà hai người Thẩm Tiêu và Phương Phương, Phương Phương cầm theo chiếc giỏ đơn sơ, đồng thời cầm bó đuốc chiếu sáng, Thẩm Tiêu thì cầm xiên trúc và kẹp đứng trên bờ cát tìm kiếm hải sản.
Xiên trúc cứng rắn vạch một đường trên bờ cát, ốc biển, sao biển, nghêu, sò… đều bị kéo ra ngoài, đương nhiên số lượng cũng không nhiều, phải làm liên tục năm, sáu lần mới nhìn thấy một thứ, chẳng qua tần suất này cũng đủ khiến đám người Thẩm Tiêu vui mừng.
Hơn mười phút sau, giỏ trong tay Phương Phương đã có hơn hai mươi con sò, sáu con ốc, một con cua và một con cá chết.
Tìm xong đồ trên bờ cát, bên kia Dương Hoằng và Phương Minh Tuyết còn chậm chạp chưa về, đám người Thẩm Tiêu cũng đi đến gần bãi đá ngầm hơn.
Đối với bãi cát mà nói, chỗ đá ngầm càng có nhiều hải sản mắc lại hơn, ví dụ như ngay khi bọn họ đến chỗ đá ngầm đã gặp phải một con sứa mắc cạn, lúc nhấc con sứa lên, còn tìm thấy một con cua núp trong khe đá, ai ngờ gắp con cua này lên, Phương Phương lại phát hiện một con khác ở bên cạnh.
“Nhiều cua quá.” Giọng nói của Phương Phương mang theo kích động: “Nơi đó còn có một vỏ ốc thật to.”
Thẩm Tiêu cầm theo bó đuốc hướng về phía cô ta nói, chỉ thấy nơi đó quả nhiên có một con ốc biển rất đẹp to bằng khoảng bàn tay, lập tức không chút do dự cầm đi.
Ba người cẩn thận tìm kiếm ở bãi đá ngầm, trong khe hở kia thường xuyên có niềm vui bất ngờ xuất hiện, ở biển thì thứ nhiều nhất là ốc và cua, thậm chí bọn họ còn phát hiện một con cá mú to bằng bàn tay, bởi vì trời quá tối, để vuột con cá mú kia chạy mất, bọn họ có chút tiếc nuối.