- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Cổ Đại
- Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát
- Chương 4
Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát
Chương 4
Đối với chuyện này, Thẩm Tiêu không đưa ra ý kiến gì, chỉ có thể nói Phương Minh Tuyết là người thông minh, sau khi cô ta biết Dương Hoằng là người mạnh nhất trong nhóm người này bèn nhanh chóng tìm đủ cơ hội rút ngắn quan hệ giữa bọn họ, nói tới nói lui, đơn giản cũng là muốn sống sót mà thôi.
“Chúng ta đi thôi.” Thẩm Tiêu nói, cô thấy ba người khác đều nhìn mình thì cũng hỏi: “Trong mấy người giờ ai muốn đi tìm đồ ăn cùng tôi?.”
“Tôi, tôi.” Anh Tử xung phong nhận việc, khoác lên cánh tay Thẩm Tiêu: “Tôi đi với cô.”
Thẩm Tiêu lại nhìn hai người khác, thấy bọn họ không có ý kiến gì thì phân công: “Vậy tôi và Anh Tử đi tìm thức ăn, hai người các cô đi lấy lá chuối tây và củi mang đến đống lửa ngoài bờ biển, nếu sợ gặp phải rắn thì có thể nhặt cành cây khô, vừa đi vừa gõ lên các cây ở ven đường, để dọa mấy con đó chạy đi.”
“Được.” Hai người còn lại đáp.
Bốn người còn lại đều tự tách ra đi riêng.
Thấy Tiểu Vân và Phương Phương đi ra, Anh Tử nhếch miệng nói: “Khi có quá nhiều phụ nữ thì cũng tương đương với hỏng việc nhiều.”
Nếu đổi là đàn ông, tuyệt đối sẽ không yếu ớt như vậy.
Biết cô ta muốn nói gì, Thẩm Tiêu lại nói: “Chính vì nhiều phụ nữ nên chúng ta mới đủ an toàn, nếu như sáu người là năm nam một nữ, cô đoán xem kết cục sẽ là gì?”
Vẻ mặt Anh Tử sững sờ.
Sức của đàn ông lớn hơn phụ nữ, ở vào tình thế như vậy, số lượng phụ nữ quá ít, sau cùng sẽ bị chèn ép, thậm chí trở thành đồ chơi cho đàn ông.
Một lúc lâu sau, Anh Tử mới lên tiếng đáp: “May mắn chúng ta đều là phụ nữ.”
Thẩm Tiêu thấy cuối cùng cô ta không oán giận nữa thì chuyên tâm tìm kiếm thức ăn.
Thảm thực vật trên đảo này cũng không phong phú lắm, hai người bọn họ tìm rất lâu mới phát hiện ra được mấy cây hành tây dại, cùng một số dây leo kim ngân, hai thứ này, Thẩm Tiêu đều không động vào, thứ đầu tiên có tính kí.ch thích vị giác, sau khi ăn vào, chẳng những không làm tăng cảm giác no bụng, còn rất dễ gây thêm cảm giác thèm ăn, thứ sau không thể no bụng, hái cũng vô dụng.
Trời đã dần tối, màn đêm buông xuống, rừng cây sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn gấp bội, Thẩm Tiêu dẫn theo Anh Tử nhân lúc còn có thể thấy được thức ăn, đi đến bãi đá ngầm buổi sáng, tìm kiếm ốc và vẹm vỏ xanh, có thể tìm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, trừ cái này ra, Thẩm Tiêu còn tìm được một ít tảo tía.
Giá trị dinh dưỡng của tảo tía cũng rất cao, chẳng qua là không được no bụng lắm, nhưng với tình hình trước mắt này, chỉ sợ không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Chờ đến khi trời tốt, hai người Thẩm Tiêu và Anh Tử mang theo một số lá chuối tây và thức ăn quay về chỗ đống lửa. Lúc cô quay về, đống lửa đang cháy rất to, bên cạnh, Dương Hoằng đang hướng dẫn những người khác dựng trại, trại dựng bằng lá chuối tây và cành củi nhìn rất đơn sơ, không gian cũng không rộng lắm, nhưng có thể che chắn không ít gió biển.
“Cuối cùng hai cô cũng về rồi, đây là nước dừa để phần cho hai cô.” Phương Minh Tuyết cười chào hỏi Thẩm Tiêu, đưa một quả dừa đã bổ cho cô: “Chúng tôi không tìm được nước, lại quá khát, cho nên hái một quả dừa.” Sau đó cô ta lại lấy một chiếc cốc làm từ trúc đến: “Chúng tôi tìm được trúc ở bên khác của đảo, Dương Hoằng làm cho mỗi người một cái cốc bằng trúc.”
Trong tay Dương Hoằng có dao bầu, lúc chiều Thẩm Tiêu thấy được.
“Cảm ơn cô.” Cô đặt đồ xuống, nhận lấy dừa và chén trúc, đổ khoảng một centimet nước thì đưa quả dừa cho Anh Tử.
Thứ như nước dừa này, mặc dù là nước tinh khiết tự nhiên, nhưng tính lạnh, nếu uống quá nhiều trong một lần, rất dễ bị tiêu chảy, hơn nữa vừa rồi Phương Minh Tuyết cũng đã nói, bọn họ chỉ hái một quả dừa, nói rõ mọi người cùng nhau uống chung một quả, đương nhiên cô không thể uống quá nhiều.
Mọi người thấy Thẩm Tiêu chỉ rót một ít, mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng vẻ mặt đều dễ chịu.
Nhấp một ngụm nhỏ, chờ cổ họng hơi ướt, Thẩm Tiêu hỏi Phương Minh Tuyết: “Các cô tìm được nước chưa?”
Nhắc đến chuyện này, trên mặt Phương Minh Tuyết lộ ra uể oải: “Chưa tìm được, chúng tôi đã lật tung nơi này nhưng vẫn không tìm được nước, chỉ có thể để ngày mai đi xem bên kia đảo có không thôi.”
Phương Minh Tuyết nói xong, Dương Hoằng cũng nói theo.
“Mọi người cũng thấy rồi đó, trước mắt vật tư là nước ngọt chúng ta chỉ có cây dừa, ai cũng không biết liệu ngày mai chúng ta có thể tìm được nước không, cho nên tôi đề nghị, trước khi chưa tìm được nguồn nước, một ngày chúng ta chỉ có thể dùng một trái dừa, các cô cảm thấy thế nào?”
Đối với chuyện này, tất cả mọi người đều không ý kiến gì, chẳng ai biết ngày mai bọn họ có thể tìm được nước không, mà những cây dừa này, có thể giúp bọn họ chống đỡ ngày nào hay ngày đấy.
Thấy mọi người đều sa sút, Thẩm Tiêu nói: “Nấu ăn đồ trước đã, tối nay nấu tảo tía, có thêm tảo tía cho mọi người ăn.”
Nghe Thẩm Tiêu nhắc đến ăn, mọi người hơi có tinh thần, chỉ thấy Thẩm Tiêu mang một tảng đá tương đối bằng phẳng đến bờ biển rửa sạch, sau đó mang đến cạnh đống lửa hong khô, sau đó trải tảo tía lên tảng đá.
Lúc đầu nhiệt độ của tảng đá không lớn lắm, sau khi tảo tía bị để lên thì không bị biến dạng quá nhanh, một lát sau, theo nhiệt độ của tảng đá càng lúc càng lên cao, vốn dĩ tảo tía được trải ra tảng đá, lúc này đã bắt đầu cuộn lại, nhìn qua còn rất mỏng.
Chờ cho tảo tía co lại hết, Thẩm Tiêu mới đưa tay xé thử một ít để nếm, bởi vì không có gia vị, cho nên tảo tía này có hương vị kém hơn loại bán trong siêu thị, nhưng cảm giác giòn tan thì không kém bao nhiêu, lại thêm bên trong tảo tía còn sót lại chút muối, gia tăng mùi thơm, vừa hay có thể cung cấp lượng muối bị hao hụt trong cơ thể.
“Mùi vị khá ổn, ít nhất là thứ mà người có thể ăn được.” Thẩm Tiêu nói xong, đưa cho Anh Tử ở bên cạnh: “Các cô ăn trước đi, tôi nướng chỗ còn lại.”
Một mẻ tảo tía nướng giòn, quả nhiên được mọi người nhất trí khen ngợi: “Thứ này ngon hơn vẹm vỏ xanh nhiều, nếu như có thể ăn hàng ngày thì tốt biết mấy.”
“Cũng không thể coi nó như cơm mà ăn được, mặc dù hương vị nó khá ngon, nhưng tính lạnh, không đến bất đắc dĩ, mọi người vẫn nên coi nó như đồ ăn vặt thì hơn.” Thẩm Tiêu nhắc nhở, trong hoàn cảnh như thế này, chỉ cần sức khỏe xảy ra chút vấn đề thì rất có thể sẽ mất mạng.
“Nghe cô nói như thế, thời gian này của chúng ta giống như cũng không tệ lắm, có ăn có uống, còn cả đồ ăn vặt.” Phương Minh Tuyết nói đùa, khiến cho tất cả mọi người hiểu ý cười theo một tiếng.
Đúng thế, hiện tại có ăn có uống, còn có cái gì không thỏa mãn chứ?
Sau khi ăn tối xong, sắc trời đã tối, Dương Hoằng dựng trại, vì có thể giảm bớt nhiệt độ tối đa, anh ta còn phủ một lớp lá chuối ở bên trên, trên lá chuối còn một lớp cỏ thật dày, như thế nằm xuống sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Bốn người nằm trong một hố nông, hơi chen chúc nhưng có thể ngủ được, chỉ có điều hơi xấu hổ chính là Dương Hoằng, trong đám phụ nữ chỉ có mình anh ta là nam, anh ta cũng không thể giả bộ tiêu sái như chẳng có chuyện gì, một người chuyển qua bên cạnh ngủ, chỉ có thể lặng lẽ nằm sát ngoài rìa, giả bộ như mình không tồn tại.
Thẩm Tiêu không ngủ được, trăng sáng trên biển, nhìn thấy ánh trăng, bỗng cô hiểu vì sao cổ nhân đều thích nhìn trăng nhớ nhà rồi. Vừa nhìn thấy thứ này, trong đầu cô bất giác nhớ đến đủ điều lúc còn sống.
Tiền của cô đều đặt ở trong Alipay và Wechat, mật mã thanh toán gì đó, cô đều viết trong sổ nhật ký, đến lúc đó cha mẹ tìm tới di vật của cô, chắc hẳn sẽ thấy được. Trong nhà còn có em trai và em gái, cha mẹ đã mất cô, mặc dù sẽ đau lòng, nhưng chắc sẽ không hoàn toàn suy sụp, còn có thầy dạy, đột nhiên mất đi học trò yêu quý, chắc sẽ đau lòng một thời gian…
Suy nghĩ hỗn loạn càng khiến Thẩm Tiêu không ngủ được, cô dứt khoát ngồi dậy khoanh tay trước ngực, sau khi ngồi dậy, lại nghe thấy giọng nói của Phương Phương: “Cô cũng không ngủ được à?”
Giọng nói của Phương Phương rất nhẹ, khi đó Thẩm Tiêu khẽ đáp ừ một tiếng, cô ta cũng nhẹ nhàng ngồi dậy: “Tôi cũng không ngủ được, vừa nhắm mắt lại là nghĩ ngay đến cha mẹ tôi, tôi là con gái duy nhất, tôi ch/ết đi, cũng không biết về sau bọn họ phải làm sao bây giờ, hơn nữa, chắc t/hi t/hể của tôi rất khó coi, chỉ mong bọn họ không phải chịu cú sốc quá lớn.”
“Cô…” Thẩm Tiêu cố gắng tìm cách diễn tả uyển chuyển nhất: “Sao lại mất?”
“Bị người ta gi/ết, lúc tôi học cấp 3, trong lớp có một bạn nam vẫn luôn theo đuổi tôi, mãi cho đến khi tôi vào công ty đi làm, cậu ta vẫn còn theo đuổi tôi. Tôi đã từ chối cậu ta vô số lần, không còn cách nào, tôi đành phải tìm một người bạn trai, hi vọng cậu ta có thể đừng dây dưa với tôi nữa. Nhưng ngày thứ hai sau khi tôi tuyên bố mình có bạn trai, đột nhiên cậu ta tới tìm tôi, hỏi tôi có phải thật sự như vậy không. Tôi nói đúng, nói cậu ta ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có, bảo cậu ta hết hi vọng đi. Ai ngờ anh ta lại dội xăng lên người tôi…” Nghĩ đến ngọn lửa bao trùm lấy mình, lúc này cả người Phương Phương vô thức trở nên run rẩy, cô ta vĩnh viễn không quên được cảm giác bị xăng tưới lên người, còn có mùi khiến người ta buồn nôn.
“Dáng vẻ bị thiêu cháy của tôi chắc chắn rất khó coi, chỉ mong cha mẹ tôi sẽ không mơ thấy ác mộng, tôi thật sự không hiểu, chẳng phải cậu ta nói thích tôi ư, tại sao lại đối xử với tôi như thế…”
Thẩm Tiêu đang muốn lên tiếng an ủi thì trong bóng tối đột nhiên truyền đến giọng nói tràn đầy căm phẫn của Anh Tử: “Thật đúng là s/úc si/nh, cái gì mà thích cô, yêu cô chứ, chẳng qua cậu ta chỉ yêu bản thân mình thôi, không chiếm được thì muốn hủy, loại người này nói dễ nghe một chút chính là vì ích kỷ, nói khó nghe một chút chính là nhân cách phản xã hội.”
Phương Phương không nghĩ đến còn có người khác cũng không ngủ, cô ta vội vàng lau nước mắt: “Cô cũng không ngủ à.”
“Chúng tôi đều không ngủ.” Trả lời là vài người khác: “Kẻ theo đuổi cô kia không xứng gọi là người, gã ta chính là s/úc s/inh.”
“Tôi cũng có thể nghĩ ra được đến khi đó sẽ có một vài truyền thông sẽ viết như thế nào, nhất định sẽ nói hành vi của cô không đứng đắn, cứ đong đưa người ta, người ta mới thẹn quá hóa giận gi/ết người, hoặc còn nói chính cô không thích người ta, còn không giữ khoảng cách với gã ta xa một chút, cảm thấy đáng đời cô. Ồ, thật đúng là muốn xé rách mặt đám người giả nhân giả nghĩa kia.” Anh Tử hung dữ nói: “Vốn dĩ tôi cho rằng bản thân mình rất thảm, không nghĩ đến so với tôi, cô còn thảm hơn.”
Không muốn bị đẩy lên cao để mọi người đồng tình, Phương Phương kìm nén nước mắt, nói sang chuyện khác, hỏi Anh Tử: “Cô thì sao, gặp phải chuyện gì?”
“Tôi ư?” Nhắc đến chuyện này, giọng điệu của Anh Tử càng thêm hung dữ: “Tôi giống như ngày thường ngồi trên xe bus đi làm, kết quả lúc qua cầu, không biết tên ngu ngốc nào cướp tay lái của tài xế, dẫn đến cả xe lẫn người đều rơi xuống nước, trong xe còn có đứa nhỏ mới có mấy tháng, tên ngu ngốc kia, đừng để tôi gặp phải gã ta, nếu gặp phải, tôi sẽ lập tức cho gã ta hai đấm, mẹ kiếp, đúng là đưa người ta đến âm phủ mà.”
Anh Tử chửi câu thô tục, khiến cho những người khác kinh hãi.
Chờ một lúc lâu không thấy ai đáp lại, Anh Tử không hiểu hỏi: “Sao mọi người không nói gì thế?”
“Không, chúng tôi chỉ không nghĩ đến nhà giáo nhân dân cũng sẽ nói tục…”
“Nhà giáo nhân dân cũng là người mà, tôi cũng muốn làm một cô giáo dịu dàng xinh đẹp, đây không phải do có quá nhiều kẻ đầu gấu khiến tôi biến thành Diệt Tuyệt sư thái à?” Anh Tử thoải mái đáp, một người độc diễn, thay đổi bầu không khí trầm lắng vừa rồi.
Thẩm Tiêu cũng không muốn quá mức nặng nề, dứt khoát nói theo cô ta: “Dạng đầu gấu gì khiến cô tức thành Diệt Tuyệt sư thái thế?”
Nhắc đến chuyện này, Anh Tử hoàn toàn không còn cảm thấy buồn ngủ nữa: “Việc này thì nhiều lắm, trong lớp, làm việc riêng, lên lớp không nghe giảng thì đã đành, có một số học sinh còn bắt nạt bạn học, mười mấy tuổi đã học đòi làm đại ca trong trường, gọi phụ huynh đến, phụ huynh còn nói là bạn học giỡn với nhau thôi, con mẹ nó, con nhà ai giỡn đến mức ép người ta uống nước bồn cầu chứ?
Lớp chúng tôi có một học sinh nữ, người khác đều sạch sẽ, cô bé vẫn luôn lôi thôi lếch thếch, tóc bết đầy dầu, ngay từ đầu tôi cho rằng cô bé không có người lớn chăm sóc, sau khi đi hỏi thăm các gia đình một lần, mới biết cha mẹ cô bé đều còn, mẹ của cô bé đang mang thai. Tôi còn nghĩ cho dù phụ nữ mang thai, cũng không thể nào không có thời gian chăm sóc cho con, kết quả thì hay lắm, tôi làm chủ nhiệm của cô bé kia ba năm, đi hỏi thăm gia đình cô bé ba lần, ba lần đến, mẹ của cô bé luôn vác theo cái bụng bầu, nghe nói là muốn sinh con trai cho chồng.”
Mọi người nghe xong đều không còn gì để nói, đây là chuyện vớ vẩn gì thế.
Mọi người đáp lại càng làm Anh Tử có khát vọng thổ lộ hết, vì thế cô ta nói ra hết mấy câu chuyện lý thú buôn được ở trường học trước kia.
Theo Anh Tử không ngừng lảm nhảm, Thẩm Tiêu có hơi buồn ngủ.
Lúc mí mắt trĩu xuống, cô nghĩ thầm: Có lẽ đây chính là kỹ năng của giáo viên.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Cổ Đại
- Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát
- Chương 4