*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nguyệt ẢnhMười lăm phút trước.
"Ảo thuật......" Hạ Lãng ngốc ngốc lặp lại một lần, sau đó hắn không nhịn được hỏi: "Là ma thuật hay là ảo thuật?" Ảo thuật đâu được tính là một năng lực đặc biệt, trong hiện thực Lạc Nhất Nhiên cũng có thể làm được mà.
"Ảo thuật." Lạc Nhất Nhiên cẩn thận ngẫm lại, lại thêm một câu: "Cậu muốn gọi là ma thuật cũng được, nó hơi khác một chút so với ảo thuật ngày thường anh làm."
Đôi mắt Hạ Lãng lấp lánh nhìn cậu.
Lạc Nhất Nhiên: "......"
Hạ Lãng: "Nhiên ca ~"
Lạc Nhất Nhiên: "Được rồi, có cơ hội anh triển lãm cho cậu xem."
Hạ Lãng nở nụ cười tươi, nước mắt trên mặt còn chưa khô, cười như vậy trông có vẻ hơi ngốc nghếch.
Lạc Nhất Nhiên bảo Hạ Lãng đặt cậu lên vai hắn: "Chúng ta trước tiên đi tìm hang thỏ đã."
Hạ Lãng đang chuẩn bị tâm lý cho mình, nghe vậy thì sửng sốt: "Hang thỏ? Không phải nhà ở sao?"
Lạc Nhất Nhiên nhíu mày: "Con thỏ không phải sống ở trong hang sao?"
Hạ Lãng phản ứng lại: "Hình như đúng là như vậy! Em còn tưởng phải đi tìm nhà ở."
Lạc Nhất Nhiên ngẩng đầu nhìn mặt trăng: "Chắc là sẽ dễ tìm thôi."
Người giám thị nói cần về nhà trước khi ánh trăng lên tới đỉnh đầu, điều đó thuyết minh hang thỏ ở nơi ánh trăng có thể chiếu đến được, như vậy thì dễ tìm rồi.
Chủ yếu chính là khu rừng này cây cối đều rất cao lớn, ánh trăng có thể chiếu xuống mặt đất vốn dĩ đã rất ít.
Hạ Lãng nhát gan, đi đường đều phải dựa vào từng cái bụi cây để che đi chuyển động của mình.
Lạc Nhất Nhiên đang đánh giá bốn phía đột nhiên nghĩ đến cái gì, cậu mở miệng: "Bộ đồ ăn chỉ có sáu bộ."
Hạ Lãng bị âm thanh đột ngột của Lạc Nhất Nhiên dọa đến giật mình, hắn run rẩy một cái, sau đó nhanh chóng quay đầu lại nhìn bốn phía xung quanh, nhìn xong mới trả lời Lạc Nhất Nhiên: "Đúng. Trước mắt người chơi tổng cộng có hơn ba mươi người, người chơi mới đại khái chưa đến mười người. Tuy nhiên phó bản người mới tỉ lệ đào thải đều rất cao, cho nên cuối cùng chỉ sáu người thông quan là chuyện bình thường."
Lạc Nhất Nhiên lắc đầu: "Anh nghi ngờ trò chơi còn chưa có chính thức bắt đầu, đây chỉ là màn khởi động."
Hạ Lãng sửng sốt.
"Không ai nói về đến "nhà" là sẽ thông quan." Lạc Nhất Nhiên nheo mắt lại nhìn về một phía: "Sáu bộ đồ ăn có thể chỉ là bước đệm để bắt đầu trò chơi."
Hạ Lãng cảm thấy sống lưng ớn lạnh: "Sao, sao có thể...... Nói vậy tỷ lệ thông quan sẽ chỉ càng thấp hơn."
Lạc Nhất Nhiên không có tiếp lời, cậu dùng bàn tay lạnh lẽo chụp xuống bả vai Hạ Lãng: "Tìm được hang thỏ rồi, bên phải."
Hạ Lãng theo bản năng nhìn qua —— dưới một gốc cây cao lớn thô tráng, ánh trăng sáng ngời, cái hang trông cực kỳ bắt mắt.
"......" Hạ Lãng nuốt nước miếng: "Sao em lại cảm thấy đây là cố ý dụ chúng ta tiến vào?"
Lạc Nhất Nhiên bảo Hạ Lãng ngồi xổm xuống, sau đó trượt theo ống tay áo đồng phục nhảy xuống: "Anh không nhìn được, để anh đi xem."
Hạ Lãng nhanh chóng vươn hai ngón tay giữ chặt vạt áo Lạc Nhất Nhiên: "Nhỡ đâu có bẫy thì làm sao?"
Lạc Nhất Nhiên nghĩ cũng đúng, ngày hôm qua cậu còn xem một bộ anime, nhân vật chính trong đó khi đi đến gần một cửa động đã bị hút vào.
Vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Vì thế cậu nói: "Thỏ khôn có ba hang, chúng ta tìm ở quanh đây xem còn cửa hang nào nữa hay không."
Hạ Lãng trước tiên gật đầu, sau đó khó hiểu: "Để làm cái gì?"
Lạc Nhất Nhiên móc từ trong túi áo đồng phục ra một bộ giống như bài poker bị thu nhỏ. Cậu lấy ra một lá kẹp trên đầu ngón tay chuyển động vài vòng, sau đó ngọn lửa bốc lên từ mặt dưới lá bài, chỉ trong chớp mắt, lá bài poker đã hóa thành tro rơi xuống.
"Người giám thị nói thỏ mẹ đang đợi chúng ta về nhà...... Câu chào đón của trò chơi cũng đề cập tới bọn họ luôn nhiệt tình yêu thích các quy tắc." Lạc Nhất Nhiên phủi đi tro bụi không cẩn thận dính trên người, cậu nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Vậy nếu "nhà" này không thể ở, thỏ mẹ sẽ chạy ra ngoài sao?"
Hạ Lãng ngây người, sau đó hắn nhìn một chút tro bụi còn sót lại của lá bài poker, đột nhiên nhanh trí: "Dùng lửa, hun khói?"
Lạc Nhất Nhiên cười tủm tỉm gật đầu.
*
Ý tưởng thử nghiệm có rất nhiều, Lạc Nhất Nhiên vốn dĩ cho là con thỏ dù không đi ra hẳn cũng sẽ không chết, dù sao con thỏ cũng sống trong thế giới quái dị này, nói không chừng nó căn bản không cần hô hấp.
Nhưng vạn lần không nghĩ tới, con thỏ lại chết rồi.
Sau thông báo vang dội của trò chơi, Lạc Nhất Nhiên sửng sốt, còn chưa kịp hủy diệt chứng cứ thì giám thị Viên Đinh tiên sinh đã đến, còn mang theo bộ dáng tức điên thấy rõ.
Lạc Nhất Nhiên không chậm trễ một giây, ngay lập tức bày ra vẻ mặt vô cùng khϊếp sợ, trong lòng vốn muốn ném nồi, nhưng cái miệng lại nhanh hơn cái não trực tiếp bộc bạch sự thật: "Thật sự chết rồi? Yếu ớt như vậy sao?"
Viên Đinh tiên sinh vô cùng phẫn nộ: "Cậu rốt cuộc đã làm cái gì?!"
Hắn vừa dứt lời, khu rừng bỗng vang lên tiếng leng ka leng keng, giống như tiếng nhạc du dương trong hộp nhạc.
Viên Đinh tiên sinh cơ hồ biến mất ngay lập tức, chưa kịp mắng được một câu.
Hạ Lãng vốn ở cách đó không xa, thấy giám thị biến mất thì chạy nhanh tới bế Lạc Nhất Nhiên lên, sau đó thuần thục di chuyển theo bụi cây đến một nơi tương đối an toàn —— nấp vào.
Tiếng nhạc phát trong khoảng chừng 30 giây, cuối cùng đột ngột dừng lại, tiếng máy móc trò chơi lạnh như băng lại lần nữa vang lên: 【 tạm thời không có giám thị nào nhàn rỗi tiếp nhận chức vụ, phó bản 《 kẻ săn trộm đào vong 》 trở thành phó bản không giám thị. 】
【 người chơi tham gia phó bản tổng cộng có 33 người, kẻ săn trộm A và B ẩn nấp trong số đó, yêu cầu những người chơi còn lại gϊếŧ chết bọn họ. 】
【 phó bản trò chơi kéo dài tổng cộng 3 giờ, trong thời gian này nếu người chơi gϊếŧ chết được kẻ săn trộm thì sẽ chiến thắng, nếu vượt quá thời gian thì kẻ săn trộm sẽ thắng. Chú ý: Cứ sau 25 phút sẽ có 5 phút là thời gian an toàn, trong thời gian an toàn không ai được phép thực hiện bất kỳ hành vi gϊếŧ chóc nào. Đồng thời trong thời gian này, người chơi sẽ nhận được manh mối về kẻ săn trộm, kẻ săn trộm cũng sẽ biết được vị trí của tất cả người chơi. 】
【 như vậy trò chơi chính thức bắt đầu, chúc mọi người may mắn! 】
Sau khi thông báo kết thúc, Lạc Nhất Nhiên cùng Hạ Lãng gần như ngay lập tức nhận được thông báo mình trở thành kẻ săn trộm.
Hai người liếc nhau, Hạ Lãng lại muốn khóc: "Nhiên ca......"
Rõ ràng Hạ Lãng trở thành kẻ săn trộm là do lỗi của mình, mà nhân số chênh lệch quá lớn khiến cho kẻ săn trộm rơi vào hoàn cảnh bất lợi. Lạc Nhất Nhiên có chút xấu hổ, khi cậu mở miệng định an ủi, sắc mặt Hạ Lãng lại biến đổi, đột nhiên ôm lấy Lạc Nhất Nhiên xoay người chạy.
Lạc Nhất Nhiên bị xóc nảy một hồi, sau đó bắt lấy cánh tay Hạ Lãng nhìn sinh vật dọa Hạ Lãng sợ mất mật kia.
Thoạt nhìn rất giống con thỏ nhưng lại cao bằng người, đôi tai thật dài rũ xuống mặt đất, răng nanh cũng dài như cánh tay người, nó nhảy lên phía trước nhưng khi rơi xuống đất lại không có một tiếng động.
Hạ Lãng chạy không vững, hơi thở không đều: "Vì, vì sao nó đuổi theo chúng ta? Lúc trước em cũng chạy qua người nó, nhưng nó rõ ràng, rõ ràng biểu hiện rất nhẹ nhàng mà!"
Lạc Nhất Nhiên hơi dừng lại, sau đó buột miệng thốt ra: "Thân phận kẻ săn trộm!"
Hạ Lãng suýt chút nữa té ngã, hắn đi cẩn thận từng bước, suy nghĩ lại biến chậm: "Cái gì?" Hắn mờ mịt hỏi.
"Kẻ săn trộm bị động vật căm ghét không phải là chuyện rất bình thường sao?" Lạc Nhất Nhiên nhanh chóng nói, sau đó cậu nhìn bốn phía xung quanh, tìm cách thoát khỏi con thỏ nanh dài —— nếu những người chơi khác nhìn thấy bọn họ bị con thỏ truy đuổi, vậy thân phận kẻ săn trộm của họ chẳng phải sẽ bị lộ ngay từ phút mở màn sao.
Tầm mắt quét qua nơi nào đó, Lạc Nhất Nhiên dường như nhìn thấy một tia sáng bạc xẹt qua, đầu còn chưa kịp nghĩ ra đó là cái gì, bên tai đã nghe được một tiếng phụt vang lên, sau đó Hạ Lãng phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người té ngã trên mặt đất.
Lạc Nhất Nhiên cũng bị hắn đè dưới thân.
Máu tươi ào ạt đổ xuống làm ướt ống tay áo Lạc Nhất Nhiên, cánh tay Hạ Lãng bị bắn ra một lỗ thủng, nước mắt hắn ào ào chảy xuống nhưng lần này lại không rên lên một tiếng, chỉ nhanh chóng đè lại miệng vết thương di chuyển đến một bên. Hắn cắn răng thật chặt, không để phát ra âm thanh.
Phải cầm máu.
Không thể bị phát hiện.
"Hạ Lãng, cậu thả anh xuống."
Hạ Lãng sửng sốt, nước mắt lưng tròng nhìn Lạc Nhất Nhiên.
"Anh muốn đi bắt kẻ bắn cậu." Giọng nói Lạc Nhất Nhiên thực nhẹ.
Hạ Lãng theo bản năng muốn ngăn cản: "Không được, hắn rất có thể là người chơi lâu năm, Nhiên ca anh không phải là đối th......"
"Vậy cũng phải đi." Đôi mắt đỏ sáng ngời của Lạc Nhất Nhiên không biết từ lúc nào tối sầm lại: "Hắn nhìn thấy chúng ta bị động vật truy đuổi, rất có thể hắn đã suy luận ra chúng ta là kẻ săn trộm."
Hạ Lãng cứng họng.
Lạc Nhất Nhiên: "Bị bọn họ phát hiện thân phận nhanh như vậy mới là chân chính bất lợi."
Hạ Lãng ngồi xổm dưới tán cây không dám hô hấp, một lúc lâu sau hắn mớt đặt Lạc Nhất Nhiên xuống đất: "Vậy Nhiên ca, anh phải cẩn thận."
Lạc Nhất Nhiên làm một động tác OK: "Vậy việc dụ hắn ra khỏi chỗ nấp giao cho cậu."
Hạ Lãng hiểu rõ, hắn nhìn Lạc Nhất Nhiên xoay người ẩn vào bụi cỏ, hậu tri hậu giác mới phát hiện ra —— bàn tay Nhiên ca hình như thiếu một ngón.
*
Thân phận chuyển thành kẻ săn trộm, khu rừng đối với Lạc Nhất Nhiên tràn ngập nguy hiểm, ngay cả một ít cây cỏ cũng có ý đồ muốn trói cậu lại.
Mặc dù có thể dễ dàng tránh thoát nhưng thực sự rất phiền toái, trong một khoảnh khắc Lạc Nhất Nhiên thậm chí đã nảy ra ý nghĩ —— nếu không thì trực tiếp phóng hỏa đốt rừng đi, lúc trước khi di chuyển trong rừng, cậu đã quan sát được đại khái phương hướng, người nổ súng kia đang ở mé sườn khu rừng, nếu ngọn lửa lan ra, người kia chạy không thoát.
Nhưng rất nhanh cậu đã dập tắt cái ý nghĩ này xuống. Không được, phóng hỏa sẽ trực tiếp hại chết hắn, cậu cũng bị coi là kẻ gϊếŧ người.
Mà gϊếŧ người là phạm pháp.
Cho nên Lạc Nhất Nhiên quyết định đi bắt người.
Dựa vào tia sáng bạc nhìn thấy trước đó mà phán đoán, vị trí của người này cũng không xa. Nhưng vấn đề là đối một con búp bê lớn bằng bàn tay mà nói, lại rất xa.
Không biết Hạ Lãng có thể kiên trì đến khi cậu tìm được người đó hay không.
"Tìm được cậu rồi."
Giọng nói có chút quen thuộc vang lên bên người, Lạc Nhất Nhiên xoát một cái quay đầu lại, sau đó bị một dúm tóc màu xám lấp đầy mặt.
Ảo thuật gia không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh cậu, hắn nửa ngồi xổm, một tay chống đầu gối, một tay cầm đuôi tóc của mình đi chọc Lạc Nhất Nhiên, trêu đùa: "Nếu là mèo con, lúc này sẽ vươn móng vuốt thịt ra bắt."
Lạc Nhất Nhiên lạnh mặt, cậu xoay người đi: "Anh quả nhiên có thể tự mình hành động."
"Cậu đã nghĩ được như vậy sao còn gỡ ngón trỏ xuống? Sẽ không sợ tôi......" Âm thanh ảo thuật gia đột nhiên im bặt.
Tuy rằng toàn bộ khuôn mặt ảo thuật gia đều quấn trong băng vải, nhưng Lạc Nhất Nhiên vẫn có thể cảm giác được tầm mắt hắn dừng trên quần áo của mình...... Không, nói đúng ra là dừng trên vết máu dính trên quần áo của mình.
"Cậu, bị thương?" Ảo thuật gia nhẹ nhàng mà nhanh chóng vươn tay, Lạc Nhất Nhiên không thể né tránh, bị một tay hắn nâng lên.
Lạc Nhất Nhiên: "......" Lúc này cậu chán ghét thân hình " nhỏ xinh " của mình vô cùng.
Ảo thuật gia nâng cậu lên nhìn kỹ, khẳng định nói: "Là máu của người khác. Cũng đúng, búp bê sẽ không đổ máu." Dứt lời hắn gỡ xuống cái mũ ảo thuật cao cao của mình, đặt búp bê trong tay ngồi lên.
Lạc Nhất Nhiên: "?"
Khóe miệng ảo thuật gia lấp dưới băng vải cong lên, hắn đặt mũ ở dưới mặt đất, sau đó liền dùng tư thế nửa quỳ nâng tay búp bê lên, lắp ngón trỏ vào lại.
Lạc Nhất Nhiên không nhúc nhích, cậu tùy ý động tác của ảo thuật gia, chỉ là khi kết thúc thì cười như không cười nói: "Không nghĩ tới anh còn có sở thích bị người khác điều khiển."
Ảo thuật gia dừng lại, hắn phát ra tiếng cười trầm thấp: "Nào có, tôi lại không phải biếи ŧɦái." Tay hắn tiến vào trong lòng ngực, sau đó lấy ra một mảnh vải đỏ thẫm xoa trong lòng bàn tay, cổ tay biến ảo khôn lường, lần nữa mở ra thì vải đỏ đã biến thành một chiếc váy liền thân nho nhỏ.
Ảo thuật gia đưa tới trước mặt Lạc Nhất Nhiên, âm thanh vô cùng chính trực: "Quần áo của cậu bẩn rồi, thay cái này đi."
Lạc Nhất Nhiên: "...... Anh vừa mới nói ai không phải biếи ŧɦái cơ?"
_______________________________
Edit: Ew, mới gặp nhau được một lúc đã tấu hề:vKhi miêu tả công tóc xám dài mũ cao là tui liên tưởng ngay đến ông này -w-
Ảnh Undertaker (Kuroshitsuji) sưu tầm