Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi Sinh Tồn Búp Bê

Quyển 1 - Chương 19: Nhân ngư biến mất (12)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Nguyệt Ảnh

Vốn dĩ là nếu ảo thuật gia không bò giường cậu thì chuyện này cậu sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng ngặt nỗi là hắn còn muốn bò giường cậu.

Búp bê ngồi dậy, cậu vắt chân chống cằm: "Nếu tôi nói tôi đây một chữ cũng không nghe thấy, anh sẽ tin sao."

Ảo thuật gia thở dài: "Vậy tức là cái gì cũng nghe được."

"Cũng không phải." Búp bê ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quấn băng vải của ảo thuật gia. Nói thật ở góc độ này nhìn như cậu đang bị ảo thuật gia bao lại, rất có cảm giác bị áp bách, cho nên cậu thao túng ảo thuật gia đứng dậy đứng bên mép giường.

"Tai của tôi không có thính như vậy, không nghe thấy người phía dưới nói gì."

Cho nên kỳ thật cậu cũng không có nghe được thông tin gì hữu ích, ngoại trừ việc thiếu niên tóc vàng kia nói đã lâu không gặp với ảo thuật gia, cùng với...... "Nơi đó".

"Thiếu gia tò mò sao?" Ảo thuật gia nhẹ giọng hỏi.

Cậu đương nhiên tò mò, nhưng ảo thuật gia chỉ muốn trêu đùa cậu, sẽ không nói cho cậu......

Tóc xám của ảo thuật gia mềm mại rũ xuống trước người, thần bí quỷ dị không chỉ có vẻ bề ngoài của hắn: "Thiếu gia, "nơi đó" cậu sớm hay muộn cũng sẽ đi."

Đôi mắt tròn tròn của búp bê cong lên: "Vậy sao?"

"Đúng vậy." Ảo thuật gia vô cùng khẳng định: "Nơi tôi tới, chính là nơi cậu cuối cùng sẽ phải đi."

Búp bê chuyển động ngón tay, cậu đột nhiên hỏi: "Con rối, chúng ta trước kia có phải đã từng gặp nhau hay không."

Không phải cảm giác quen thuộc, cũng không phải nhớ tới điều gì, chỉ là thái độ ảo thuật gia đối với cậu thật sự rất mâu thuẫn.

Lạc Nhất Nhiên có thể xác nhận một điều ảo thuật gia muốn gϊếŧ cậu là thật, nhưng ảo thuật gia trợ giúp nhắc nhở cậu cũng là thật.

Loại mâu thuẫn này sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, trừ phi hai người bọn họ đã quen biết từ lâu......

Lạc Nhất Nhiên nhớ lại một lượt cuộc sống mười mấy năm có chút không được bình thường của mình, sau đó nhíu mày: "Không đúng, chúng ta không quen biết." Mười mấy năm này trong trí nhớ của cậu không có bất kỳ chỗ nào không thích hợp.

Ảo thuật gia chỉ cười không nói.

Búp bê đoán một hồi thấy phiền, cậu thao túng ảo thuật gia ngồi ở mép giường, sau đó tự mình đánh giá hắn một hồi. Ảo thuật gia vô tội tùy cậu bày trí: "Thiếu gia?"

Trong lòng búp bê đột nhiên dâng lên một ý nghĩ, cậu mỉm cười: "Anh không phải muốn ngủ giường sao? Lát nữa sẽ cho anh ngủ."

Đôi mắt ảo thuật gia dưới lớp băng vải khẽ run: "Vậy thiếu gia hiện tại muốn làm gì......?"

Búp bê nhìn hắn, cực kỳ cẩn thận nhìn từ đầu đến chân một lần, cậu nói: "Về sau, tôi muốn sử dụng thân thể của anh như thân thể của tôi."

Ảo thuật gia sửng sốt, hắn còn chưa kịp hưng phấn thì đã cảm nhận được tay mình bị khống chế nâng lên đặt ở trên khuy áo của mình.

Sau đó từng khuy từng khuy bị cởi bỏ.

Tây trang bị cởi ra, búp bê nâng tay lên, ảo thuật gia cũng nâng tay lên.

"...... Thiếu gia, cậu muốn làm gì tôi?"

Áo khoác bị cởi ra trải trên giường, tây trang đen đối lập mãnh liệt với khăn trải giường màu trắng. Búp bê đứng lên, cậu tiến vài bước dẫm lên tây trang: "Tôi nói, tôi muốn dùng thân thể của anh như thân thể của tôi."

"Về sau, ma thuật của tôi cũng do anh thi triển."

Con rối, vẫn nên vật tẫn kỳ dụng* thì tốt hơn.

*tận dụng triệt để khả năng/ chức năng của người/ vật

Tuy nhiên trước khi dụng thì cậu cần phải biết trên người ảo thuật gia sở hữu những đồ vật nào, có bao nhiêu đạo cụ, đặt ở nơi nào, còn có...... Quần áo trong quần áo ngoài mặc bao nhiêu.

Tay ảo thuật gia lại đặt ở trên cổ áo sơ mi của mình, ngữ khí hắn có chút chờ mong: "Thiếu gia, tôi phải cởi sạch sao?"

Búp bê đang kiểm tra áo khoác của ảo thuật gia, cậu cố sức ôm lấy tay áo lật xem. Nghe ảo thuật gia nói vậy cậu cũng không ngẩng đầu lên: "Yên tâm, tuy là cởi sạch nhưng băng vải trên người anh tôi sẽ không cởi đâu, còn có áo trong."

Thật đáng tiếc. Ảo thuật gia: "...... Vậy thật đúng là cảm ơn thiếu gia thông cảm."

Búp bê yên tâm thoải mái, cậu thả nhẹ giọng nói: "Không cần khách khí, dù sao về sau còn nhiều việc cần làm phiền đến anh."

Nếu không thể thoát khỏi, vậy biến hắn trở thành một công cụ hình người chân chính đi.

Giọng điệu quen thuộc này, âm thanh mềm mại này...... Ảo thuật gia hiểu rõ —— mình khả năng sắp bị hố.

Lúc này ngoài cửa sổ lại truyền đến từng tiếng cộp cộp cộp, búp bê đang trầm mê trong đống đạo cụ của ảo thuật gia không thể tự kiềm chế, thuận miệng hỏi: "Cửa sổ vừa rồi đã đóng chưa?"

Ảo thuật gia: "...... Đã đóng."

Vì thế búp bê thao túng ảo thuật gia lấy cho mình tờ khăn giấy, cậu xé nát nhét vào trong lỗ tai, làm bộ như mình cái gì cũng không nghe thấy.

Mà thiếu niên tóc vàng lần nữa thở hồng hộc bò lên trên cửa sổ khi nhìn thấy khăn giấy trong tai búp bê thì sửng sốt. Trầm mặc một hồi, hắn bắt đầu căm giận đập cửa sổ, âm thanh đợt sau cao hơn đợt trước, cuối cùng hắn trực tiếp gào rống lên: "Tiên sinh mau mở cửa! Mở cửa ra!"

Búp bê mắt điếc tai ngơ, chỉ là trước khi ảo thuật gia cởϊ qυầи xuống thì động tác nhanh lẹ thao túng người đi qua mở cửa sổ ra, lại lần nữa đẩy thiếu niên tóc vàng xuống.

Chờ đến khi thiếu niên quật cường chưa từ bỏ ý định mà bò lên lần nữa, ảo thuật gia đã quần áo xộc xệch nằm thẳng ở trên giường, nhìn như đã ngủ rồi, chỉ là tay chân hắn đều bị tơ hồng trói lại, nơi thắt nút còn treo một chiếc lục lạc, chỉ cần khẽ động là lục lạc sẽ vang.

Mà búp bê đáng bị thiên đao vạn quả lại đang ngủ ở một bên đầu gối khác. Cũng không biết có phải cố ý cho hắn xem hay không, búp bê nghiêng người về phía cửa sổ, hai mắt nhắm nghiền, trong tai vẫn còn bịt khăn giấy, toàn bộ khuôn mặt lộ ra vẻ bình thản.

...... Hắn ôm cái ống ngoài cửa sổ gọi đến khàn cả cổ, mà người bên trong lại ngủ đến thơm đến ngọt như vậy, thiếu niên mãnh liệt cảm nhận được cuộc sống đối với hắn bất công. Hắn...... tức đến khóc.

Nếu đây không phải nhiệm vụ bắt buộc phải làm, hắn, hắn, hắn một giây cũng không muốn ở lại đây!

Thiếu niên ở ngoài cửa sổ gào khóc đến thương tâm.

*

Lạc Nhất Nhiên một đêm không mộng, thậm chí còn dậy sớm trước 7 giờ.

Khăn giấy của cậu không phải thực sự có khả năng cách âm, cho nên hầu hết tiếng động cậu vẫn có thể nghe thấy, chỉ là cậu làm như không nghe thấy. Cũng may cậu ngủ không sâu là do đột nhiên phát ra tiếng động kỳ lạ sẽ khiến cậu tỉnh, nhưng nếu tiếng động đó vẫn luôn vang lên đều đều, cậu ngược lại sẽ nhanh chóng làm quen.

Chẳng hạn như tiếng khóc của thiếu niên vang lên rất lâu.

Cho nên, tối hôm qua cậu ngủ cũng không tệ lắm.

Ảo thuật gia cả đêm không động đậy, ít nhất thoạt nhìn là như vậy. Hắn nhìn Lạc Nhất Nhiên ngồi dậy: "Thiếu gia, buổi sáng tốt lành ~"

"Buổi sáng tốt lành."

Lạc Nhất Nhiên bắt lấy sợi tóc rủ xuống, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, chuẩn bị mở cửa sổ ra cho phòng thông khí. Kết quả vừa mới nghiêng đầu liền đột nhiên không kịp phòng bị đối diện với gương mặt vô cùng tiều tụy cách một lớp kính ngoài cửa sổ.

Thiếu niên tóc vàng đã khóc đến không thành tiếng, khi Lạc Nhất Nhiên quay đầu lại, hơi thở hắn đã vô cùng mong manh nhưng vẫn nỗ lực duy trì thể diện của mình, miễn cưỡng cười cười: "Tiên sinh, chào buổi sáng. Thời tiết hôm nay không tồi, có vẻ sẽ là một ngày tốt đẹp."

Búp bê: "...... Ờm...... Ngươi đây là vẫn muốn đi theo ta sao?"

Thiếu niên bất chấp tất cả, vào ban ngày khuôn mặt hắn đã không còn cảm giác mê hoặc lúc trước, thậm chí khi hắn làm ra biểu cảm tươi cười hồn nhiên trông còn có chút xấu, hắn nói thẳng: "Tôi sẽ luôn đi theo ngài."

Búp bê nhanh chóng chớp mắt, cậu nghĩ tới đoạn đối thoại tối hôm qua của thiếu niên cùng ảo thuật gia, thật giống như trong khoảng thời gian ngắn đã thay đổi thành một người khác. Trong lòng có chút phỏng đoán, vì thế cậu lơ đãng nói: "Tùy ngươi, tuy nhiên nếu ngươi đã không phải nhân ngư thì không cần cười như vậy, cười lên ngươi hoàn toàn không giống nó."

Cơ hồ là trong nháy mắt, biểu tình thiếu niên dữ tợn lên, nhưng chỉ một lát sau, biểu tình hắn đã thu liễm lại, hắn dường như đã thành thói quen nói: "Được."

Quả nhiên là một thế thân không tình nguyện.

Búp bê khẳng định ý nghĩ của mình, cậu thao túng ảo thuật gia đưa mình tới bên cửa sổ, nhìn vào quầng thâm dày đặc dưới mắt thiếu niên tóc vàng: "Có đôi khi ta rất thích quy tắc của các ngươi, ví dụ như buổi tối ngươi chiếm ưu thế, nhưng nếu ta không nhìn ngươi cũng không cho ngươi tiến vào, chẳng sợ ngươi có thể đập phá cửa sổ ngươi cũng không làm như vậy."

Biểu tình thiếu niên lại vặn vẹo.

"Ngươi tên là gì?" Giọng nói búp bê đột nhiên dịu dàng.

Thiếu niên không kịp phản ứng lại, âm thanh nhu hòa đánh thẳng vào hắn, vì thế hắn theo bản năng trả lời: "Atl......"

"Vậy Atl, ngươi làm thế thân cho nhân ngư có từng nghĩ tới muốn hoàn toàn thay thế được nhân ngư chưa?" Búp bê nảy ra một ý tưởng, cậu tiến gần sát cửa kính, đôi mắt đỏ chuyên chú nhìn thiếu niên. Bởi vì quá gần, cho nên thật giống như trong đôi mắt đỏ xinh đẹp kia chỉ có tồn tại một mình hắn.

Lông mi Atl rung động.

...... Hắn không chỉ có muốn thay thế nhân ngư, hắn thậm chí còn muốn ánh mắt mỗi người đều chỉ có thể nhìn hắn.

Ảo thuật gia mở cửa sổ ra, Atl ngã vào phòng, hắn ngồi quỳ trên mặt đất, đôi tay bởi vì bò ống cả đêm mà đang run nhè nhẹ.

Ảo thuật gia không biết búp bê muốn làm gì, nhưng hắn biết búp bê đã biết không ít việc, dù sao ngay cả thế thân nhân ngư cũng nói ra được.

"Atl hẳn cũng không muốn chỉ làm thế thân nhân ngư bị nhốt trong bể nước diễu hành, hưởng thụ sự theo đuổi và tung hô không thuộc về mình đúng không?"

Quả nhiên, Lạc Nhất Nhiên rất chắn chắn nói ra chân tướng nhân ngư trong bể nước là Atl...... Cũng không biết cậu có biết hay không, phần lớn thời gian lúc ấy, thân thể Atl ở trong bể nước lại không phải do chính hắn sử dụng.

Ảo thuật gia nhìn búp bê trong khuỷu tay —— không, cậu nhất định đã biết.

Dù sao tối hôm qua Atl đã tự mình thị phạm cảnh tượng thân thể bị người khác sử dụng một lúc.

Thao túng ảo thuật gia khom lưng, búp bê từ cánh tay ảo thuật gia nhảy xuống mặt đất. Cậu ngửa đầu nhìn Atl: "Bị người vẫy tay thì tới, xua tay thì đi rất vất vả đúng không? Lại còn không được làm chính mình."

Atl biết búp bê nho nhỏ trước mặt này đang mê hoặc mình, nhưng cũng phải thừa nhận là dù hắn biết nhưng hắn vẫn bị mỗi câu nói của búp bê tác động.

Búp bê quan sát từng phản ứng của Atl, sau đó mới phán đoán mình sẽ nói gì tiếp theo để có thể đạt được kết quả mong muốn.

May mắn là Atl rất dễ đoán, phản ứng của hắn cơ hồ không thèm che giấu.

"Atl có mị lực của chính mình." Búp bê ngẩng đầu nhìn vào hai mắt Atl: "Muốn ta chứng minh cho ngươi xem không?"

"Ta đồng ý giúp ngươi có thể sống mà không cần làm thế thân, mà điều ngươi cần làm, chỉ là tiết lộ một ít việc, rất rất ít, sẽ không gây hại đến Atl một chút nào...... Rất có lời đúng không?"

Ngón tay Atl run rẩy, trong nháy mắt hắn có loại cảm giác vớ vẩn này —— nếu tối hôm qua thân phận hắn cùng búp bê tráo đổi, búp bê nhất định có thể nhanh chóng gϊếŧ chết hắn.

Loại cảm giác này làm Atl đưa ra một kết luận ——

Búp bê rất mạnh.

Ánh mặt trời từ cửa sổ tiến vào, dừng lại trên mái tóc đen mềm mại, trên đôi mắt đỏ trong suốt của búp bê.

"Thử, thử một chút."

Atl da đầu tê dại vô cùng muốn thoát khỏi nơi này, nhưng cuối cùng hắn vẫn nói như vậy.

Nghe được lời này, búp bê đứng ở dưới ánh mặt trời lộ ra nụ cười nhu hòa: "Tốt."

Thật sự tốt, như vậy thì có thể ở lại Thủy Thành này chơi đùa một chút.
« Chương TrướcChương Tiếp »