Chương 32: Sở Lan Ninh bị ấn vào cửa sổ làm mạnh mẽ, Úc Cẩm Dạ thấy được (H)

Sở Lan Ninh không biết tại sao bản thân bị hắn ôm về nhà, tay ôm lấy cổ hắn, hai chân kẹp trên eo, trên mặt ửng hồng đẹp đến mê người.

Chỉ thấy quần áo vẫn hoàn chỉnh, nam nhân bên ngoài ưu nhã, côn ŧᏂịŧ lớn đang ở trong hoa huyệt của nàng, hoa môi bị căng ra, dịch nhầy màu trắng chảy xuống dưới.

Sở Lan Ninh có chút chịu không nổi, vừa rồi ở trong xe đã bị Phó Diệp Duy cưỡng bức cho cao trào một lần, mới từ trên xe xuống, nàng muốn rửa sạch một chút đã bị hắn ôm vào tiếp tục làm.

Bởi vì thời tiết oi bức, từng giọt mồ hôi trượt xuống trên cổ sượt qua bộ ngực sữa.Trên người, bộ váy màu trắng ướt đến mức gần như trong suốt, trước ngực đột nhiên lộ ra đầṳ ѵú thấp thoáng.

Phó Diệp Duy cúi đầu, môi dán lên, bàn tay to vòng đến sau lưng kéo khóa ra, váy liền trực tiếp rơi xuống, hắn một tay nắm lấy bộ ngực, dùng sức xoa nắn, ở dưới dùng sức va chạm.

Đi từng bước một tới sau hoa viên, chỗ cửa sổ sát đất.

Mỗi một bước, côn ŧᏂịŧ lớn liền đâm thẳng vào tử ©υиɠ.

Hoa tâm bị hung hăng va chạm, Sở Lan Ninh không nhịn được than nhẹ ra tiếng, ngón tay bấu lấy lưng hắn, mềm mại treo trên người Phó Diệp Duy.

“Bảo bối, chúng ta liền làm ở chỗ này.” Hắn khàn khàn nói, rút dươиɠ ѵậŧ dính đầy dịch nhầy ra, bóp eo nàng, để nàng tựa trên cửa kính, trực tiếp đâm vào.

Váy treo ở trên eo Sở Lan Ninh, hai bên vυ" đè ở trên cửa đến mức thay đổi hình dạng, đầṳ ѵú hồng nhạt cọ ở trên cửa kính lạnh lẽo.

“Diệp Duy… Đừng làm ở chỗ này… Sẽ bị phát hiện.” Sở Lan Ninh hừ không thành tiếng, khuỷu tay chống trên cửa, vặn vẹo người muốn thoát.

Tầng một cửa sổ sát đất, tuy rằng ngày thường vắng vẻ, không có người đi qua, nhưng nếu nhìn từ tầng hai của biệt thự đối diện thì nhất định có thể nhìn thấy lúc này nàng cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bị nam nhân tùy ý đùa bỡn.

Mà người đối diện là Úc Cẩm Dạ.

Nhưng người phía sau cũng không có ý buông tha cho nàng.

Bắt lấy vai nàng, làm đầṳ ѵú dán ở trên kính, càng thêm dùng sức, đâm vào tiểu huyệt đến phát ra tiếng phụt phụt.

Đầṳ ѵú nàng sưng đỏ, bị cọ xát càng ngày càng ngứa, thân thể cứng đờ, muốn dán ở ngực hắn, chân giẫm lên mu bàn chân của Phó Diệp Huy định dán người lên.

Nam nhân dường như nhận ra ý đồ của nàng, cắn vành tai nàng, khẽ cười nói: “Bảo bối, vυ" ngươi rất ngứa đúng không?”

Sở Lan Ninh vừa định trả lời, ngẩng đầu liền thấy có bóng người ở tầng hai đối diện, ngồi trên ban công, nhưng tầm mắt cũng không quay qua đây.

Phó Diệp Duy tay cầm bộ ngực của nàng, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp đầṳ ѵú dùng sức xoa nắn, một tay khác vuốt đùi thon dài của nàng rồi dùng sức sờ hoa môi nàng.

“Có người ở đối diện, buông ta ra.” Sở Lan Ninh thở gấp vì khẩn trương, liều mạng xoay người.

Phó Diệp Duy nhéo cằm nàng, không quan tâm nàng phản kháng, nâng mông nàng lên chút rồi lại dùng sức đâm, hắn nhìn vẻ mặt dần ửng hồng cùng bộ dáng khó chịu của nàng, ham muốn chinh phục càng tăng lên, đồng tử ngăm đen hơi co lại, côn ŧᏂịŧ đâm vào nhanh dần.

Mỗi lần đâm vào rút ra, đầu của hắn dần dần bị kɧoáı ©ảʍ xâm lấn, tâm trí mê mang, tập trung toàn bộ lêи đỉиɦ qυყ đầυ, bị hoa huyệt kẹp làm dươиɠ ѵậŧ ngày càng ngứa.

“Đừng… Hắn đang nhìn qua…” Sở Lan Ninh yêu kiều thở hổn hển nói , nhấc mắt, vừa vặn nhìn thấy Úc Cẩm Dạ quay người, toàn thân co rút, đôi mắt đào hoa mơ hồ, hoa huyệt bị làm đến ý loạn tình mê, rốt cuộc cũng không khống chế được chính mình, khóc nức nở, cảm thấy tư thế đối mặt trực tiếp với cửa kính quá hổ thẹn, đầṳ ѵú cũng chảy ra nước màu trắng.

“Độ hảo cảm của Phó Diệp Duy +5, độ hảo cảm cổng cộng là 89, tϊиɧ ɖϊ©h͙ +2.”