Chương 26: Ngươi muốn ta mỗi ngày giúp ngươi bôi thuốc?

Ánh mặt trời xuyên qua rèm vải cửa sổ vẩy xuống phòng khách sạn, không chỉ chiếu sáng phòng mà còn phủ lên một lớp ánh sáng trên người cô gái, chỉ thấy nàng nghiêng thân thể, cánh tay mảnh khảnh phơi bày ở bên ngoài chăn, cả người co rúc ở trong ngực hắn, tứ chi giống như một con bạch tuộc quấn lấy hắn, đôi môi đỏ tươi lại mím chặt, chân mày nhíu thành một đoàn.

Sở Lan Ninh mơ màng tỉnh lại, người giống như là bị nghiền ép vậy, mở mắt ra, thấy là một gương mặt lạnh lùng, người đàn ông ngũ quan sắc bén, hốc mắt thâm thúy bởi vì ngủ sâu mà thêm mấy phần ôn hòa, khóe môi giác buông lỏng hơi nhếch lên, Sở Lan Ninh trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, đầu ngón tay dò xét tính sờ thử chân mày của hắn.

Ánh mắt của nam nhân đột nhiên mở ra, con ngươi màu đen đậm bởi vì ánh mặt trời biến thành màu trà dịu dàng, chiếu ngược gương mặt của nàng.

"Còn đau không?" người đàn ông mở miệng, thanh âm bởi vì mới vừa tỉnh ngủ trở nên lười biếng, đưa tay muốn sờ gò má của nàng.

Sở Lan Ninh liền vội vàng rút tay lại, hừ lạnh một tiếng, muốn từ trên giường bò dậy, chỗ kín lại giống như xé vậy, đau đớn khó nhịn, hơi tách bắp đùi ra thì phát hiện qυầи ɭóŧ của mình không có mặc, âm bộ bởi vì ngày hôm qua kịch liệt mà toàn bộ đều sưng lên.

"Ưʍ. . ." Sở Lan Ninh tức giận quay đầu trừng mắt với Phó Diệp Duy ở trên giường một cái, chỉ thấy hắn trên người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, vòng ngực trắng nõn mang một ít vết cào nhàn nhạt màu đỏ tươi, tóc bởi vì không có chải chuốc mà rơi tán loạn trên trán, tuổi thật nhìn qua giống như là nhỏ đi mấy tuổi.

Thân thể của Sở Lan Ninh không nghe sai sử, kêu hệ thống đi ra.

"Tiểu A, ngày hôm qua độ hảo cảm có tăng không?"

"Ký chủ, độ hảo cảm của Phó Diệp Duy +20, bây giờ độ hảo cảm là 72, thu thập tϊиɧ ɖϊ©h͙ 1 lần, xin ngài không ngừng cố gắng."

"Nhưng mà bây giờ chỗ đó của ta rất đau." Sở Lan Ninh bộc phát oán niệm, vốn là muốn trở về đem Phó Diệp Duy ngủ, không nghĩ tới đây gặp hắn, còn là lúc nàng tỏ tình với Thẩm Lạc Hòa, thật con mẹ nó, tối ngày hôm qua chơi đùa thân thể của nàng muốn rời ra từng mảnh, cũng may độ hảo cảm tăng lên rất nhiều, nàng tựa như thấy được hy vọng trở về nhà.

Nội tâm của Tiểu A: Tưởng đẹp, nằm mơ

"Kí chủ, có thể dùng tích phân đổi..."

Còn không chờ hệ thống nói xong, thân thể của nàng đã bị người bế lên, bàn tay hơi lạnh của người đàn ông bấm bắp đùi của nàng, chỗ sưng đỏ nơi hoa tâm bại lộ ở trước mắt hắn, hoa châu tựa hồ bởi vì sợ mà khẽ run.

"Phó Diệp Duy, đau, đừng đυ.ng vào ta, cẩn thận ta kiện ngươi cưỡиɠ ɠiαи" Sở Lan Ninh trong nháy mắt trở nên khẩn trương, cảnh tượng ngày hôm qua bị hắn đè lên giường đâm vào còn rành rành ở trước mắt, khiến cho tim của nàng đập nhanh hơn.

"Mau buông ta ra, nếu không... Ta sẽ la lên đó..." Thân thể của Sở Lan Ninh lui về sau, lại bị người đàn ông bắt lấy bắp chân.

Phó Diệp Duy không để ý đến ánh mắt phòng bị của nàng, ánh mắt hơi trầm lại, lại bắt lấy cổ tay của nàng.

Tay nhỏ bé bị bàn tay to lớn bọc lại, xúc cảm nóng bỏng của người đàn ông để cho đầu óc của Sở Lan Ninh ong lên, nhìn ánh mắt của hắn, liền thấy môi mỏng của hắn khẽ mở ra, khóe miệng mang theo độ cong: "Ngươi kêu rát cổ họng cũng sẽ không có người cứu ngươi."

Nhìn biểu tình của Sở Lan Ninh, Phó Diệp Duy từ trong hòm thuốc ở mép giường lấy ra một tuýp thuốc, chất kem màu hồng mang theo mùi hoa anh đào nhàn nhạt.

Hắn chấm một chút lên bụng ngón tay, kéo hai chân của Sở Lan Ninh qua rồi mở ra hình chữ M, ngón tay thon dài ở âʍ ɦộ ửng đỏ của nàng bôi qua bôi lại, hoa huyệt của nữ nhân co rút thật nhanh, kẹp đầu ngón tay của hắn, nghe được tiếng hít thở nóng bỏng của nữ nhân phía trên.

"Đau, Phó Diệp Duy, ngươi muốn làm gì?" Bụng ngón tay lạnh như băng đi đôi với sự thô lệ của người đàn ông, chạm vào hoa tâm khiến thân thể nàng mất khống chế, chất lỏng ướŧ áŧ tuôn ra ngoài.

Phó Diệp Duy cúi đầu, vẻ mặt chuyên chú, giống như là đang xức trân bảo quý báu nhất trên thế giới, nghiêm túc lại thương tiếc.

Sở Lan Ninh nhìn tư thế thành kính của người đàn ông, hơi ngẩng cằm lên, trong đôi mắt đen thâm thúy sắc bén kia thoáng qua một tia đau lòng, nàng cắn môi hơi run run, nhưng không tự chủ được kẹp kẹp ngón tay của đàn ông.

Sở Lan Ninh sắc mặt đỏ ửng, cặp mắt mê ly, nàng dùng sức bấm lòng bàn tay của mình một chút để cho mình thanh tỉnh một ít.

"Cầm đi, một ngày thoa ba lần, rất nhanh sẽ lành lại." Phó Diệp Duy dừng động tác lại, vặn nắp hộp thuốc rồi đưa cho nàng, đặt ở bàn tay của nàng.

Sở Lan Ninh lấy lại tinh thần, hoa tâm tựa hồ bởi vì mới vừa rồi được bôi thuốc nên cảm giác đau đớn ít đi rất nhiều, xúc cảm mát mẻ làm cho miệng thịt vốn sưng đỏ của nàng nhất thời tiêu tán đi.

Phó Diệp Duy thấy nàng không nhận, đối mặt với con ngươi đầy nước của nàng, thanh âm khàn khàn "Hay là ngươi bảo ta giúp ngươi bôi."

Thanh âm của người đàn ông như hải lý hải yêu, khiến trái tim người nghe nhộn nhạo, cực kỳ hấp dẫn, không đợi Sở Lan Ninh lấy lại tinh thần, người đàn ông liền hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.