Sở Lan Ninh nghe thấy lời hắn nói, khóe miệng hơi giương lên, động tác không hề chần chờ, một mạch mà thành, “Bịch” một tiếng, mấy túi quần áo bị cô ném vào thùng rác.
“Thẩm tổng, có thói quen nhặt đồ bỏ đi à?”
Cô nhíu mày, ánh mắt sáng ngời.
Thẩm Lạc Hòa nhìn vẻ mặt của cô, rôi mắt rủ xuống.
Sở Lan Ninh không muốn có liên quan gì đến hắn, nhanh chóng đi thoáng qua người hắn, hương hoa thanh nhã trên người lưu động trong không khí, chui vào hơi thở của hắn.
Hắn đột nhiên không khống chế được, đưa tay bắt lấy cánh tay nhỏ bé của cô, một lát sau đã bị nắm ra vết đỏ nhàn nhạt.
Sở Lan Ninh có chút không vui, vừa định hất ra, đã nhìn thấy người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt vốn lãnh đạm đỏ lên, buông tay ra: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý.”
Thẩm Lạc Hòa ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với cô.
Chuyện này khiến Sở Lan Ninh nhớ đến cảnh tượng sinh hoạt của Cố Chi Hành trong vòng công lược thứ hai, thiếu niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, vẫn luôn mặc quần áo được giặt đến trắng bệch, dù cho có hơi cũ, nhưng vẫn được giặt sạch sẽ.
Mà bây giờ, người đàn ông trước mặt cô, tóc buông thõng trên trái, dưới lớp quần áo bệnh nhân rộng thùng thình lộ ra dáng người cao lớn, bờ môi tái nhợt không màu, nhưng vẻ mặt lại bình thản ôn hòa.
So với thiếu niên lúc trước, lại thiếu đi mấy phần bén nhọn thuở thiếu thời.
“Cố Chi Hành!”
Cô nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, thật ra khi cô trải qua những chuyện này, người duy nhất không trực tiếp tiếp xúc thân thể với cô, chính là người đàn ông trước mắt này.
Dù cho cô gái nói rất nhỏ, vẫn bị Thẩm Lạc Hòa nghe thấy.
Sở Lan Ninh không quay đầu nhìn hắn, qua một lúc lâu, cánh cửa đối diện đóng lại.
Hắn nhíu mày, mi mắt rũ xuống, con mắt sáng tối giao thoa.
Xương ngón tay hắn trắng bệch
Đôi mắt nhìn về phía thùng rác màu đen to lớn kia.
Giống như bị cuốn vào một vòng xoáy màu đen.
***
Sau khi Thẩm Lạc Hòa bị thương, có một chuyện không thể phát triển theo khống chế, thái độ của mấy người trở nên khác thường, Sở Lan Ninh không nhìn rõ, cũng nghĩ không rõ.
Hỏi: Một người chán ghét bạn, đột nhiên lại lấy lòng bạn, là muốn lấy được chỗ tốt gì trên người bạn?
Có đủ câu trả lời, đơn giản đều là, không có chuyện gì hiến ân cần, không gian thì đạo.
Suy nghĩ cẩn thận xem, có phải thiếu tiền hắn không?
Sở Lan Ninh bị người ta quấn lên.
Mấy ngày liên tiếp, tám giờ sáng, là có thể nghe thấy tiếng chuông cửa êm tai, mấy ngày trước Sở Lan Ninh vừa đuổi hắn đi, không đến hai ngày, bóng người thon dài kia lại một lần xuất hiện trước cửa nhà cô.
“Sao anh lại đến đây nữa?” Sở Lan Ninh có chút tức giận khi rời giường, hôm qua chơi trò chơi đến khuya, sáng nay lại bị người ta đánh thức, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi tức giận.
Bởi vì buổi sáng, Sở Lan Ninh chỉ mặc cái váy ngủ màu trắng, tóc dài có chút lộn xộn, sợi tóc vén ra sau tai, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn trơn bóng.
“Còn chưa ăn sáng đi, tôi mang cháo đến cho em.” Nhìn thấy da thịt trần trụi của cô, sắc mặt Thẩm Lạc Hòa đỏ lên, giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt từ trên người cô chuyển đi, bên tai truyền đến giọng nói ôn hòa lại lễ phép của người đàn ông.
Gần đây hắn có thói quen chạy bộ buổi sáng, giống như vừa chạy xong, trên tóc mai đen nhánh còn mang theo chút mồ hôi, mặt mày mát lạnh, mặc một quần thể thao màu nâu sẫm và áo sơ mi trắng.
Dưới ánh sáng mặt trời, ngũ quan lập thể của Thẩm Lạc Hòa trở nên vô cùng tuấn tú, mát lạnh lại sạch sẽ, sau đó ánh mắt rơi xuống hầu kết của hắn, nơi đó còn mang theo mồ hôi.
Trong tay hắn cầm một cái túi giấy màu vàng, phía trên in logo của nhà hàng Cảng Thức Trà ở thành bắc, gần đây khá nổi tiếng, từ chỗ này của bọn họ, lái xe cũng mất khoảng một tiếng đi đường.
Sở Lan Ninh híp mắt, nhìn người đàn ông thần thái mát lạnh trước mặt, giống như bị làm phiền, “Không thích ăn cháo, tôi thích ăn mì vằn thắn.”
Nhìn qua chính là đại tiểu thư cố tình gây sự, cô không biết Thẩm Lạc Hòa có mưu đồ gì với cô, hay là có chuyện khác, hiện tại cô đột nhiên có hứng thú, muốn trừng trị tên cặn bãn này một chút.
Cô còn nhớ rõ, trong vòng công lược đầu tiên, ngày nào cô cũng đưa cơm cho hắn, đều bị hắn vứt đi ngay trước mặt.
Mặc dù là cô mua, nhưng cũng là cô vất vả đi mua nha, sao lại không có phẩm vị như vậy?
Mặc dù nghe nói, hắn đã mất ký ức trong mấy năm, cũng không cản trở việc cô trêu chọc hắn.
“Vậy tôi đi mua nguyên liệu nấu ăn , đợi lát nữa làm mì vằn thắn cho em.”
“Em thích nhân gì?”
“Nhân tôm tươi và ngô.”
Thẩm Lạc Hòa nghe thấy cô nói chuyện, con ngươi màu đen sáng lên một chút, nói với cô: “Chúng tôi sẽ đi mua một chút tôm tươi về, đến nhà em nấu giúp em.”
“Em còn thích ăn cái gì nữa?”
“Cá nấu dấm đường?”
Nói xong, Sở Lan Ninh bật cười ra tiếng, Thẩm Lạc Hòa mới nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Lông mày cau lại, quay người, đã nhìn thấy Cố Ngật, Lục Hữu Hồi, Ngôn Tiếu đứng sau lưng hắn, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn thấy quỷ.