Chương 111: Chị, những bộ quần áo kia có thể cho tôi mặc không? Ném đi quá đáng tiếc.

Ngón tay của người đàn ông rất dùng sức, giống như nghe thấy cô đang nói chuyện, trong lỗ mũi phát một tiếng: “Ừm”.

Sở Lan Ninh bị hắn kéo vào trong ngực, trên mặt dính vết máu, người kia giống như vì tổn thương trên đầu mà trực tiếp hôn mê bất tỉnh, bàn tay túm lấy quần áo cô dần dần rũ xuống.

“Họ Thẩm?” Sở Lan Ninh hơi nhíu mày, dùng ngón tay nhẹ nhàng thăm dò hơi thở của hắn, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Này, tôi đi đây!”

Sở Lan Ninh thấy người còn sống, lập tức đứng lên, vừa định rời đi, quay người nhìn người ngã vào trong vũng máu, lại đi qua, vừa ngồi xổm xuống, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.

Từ góc độ của bảo vệ tới xem, chỉ thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi, nam đã ngã vào trong vũng máu, trên tay cô gái lại cầm một cái túi rác màu đen, bàn tay cũng đầy vết máu, cực kỳ giống hiện trường gây án.

“A. . . Gϊếŧ người, gϊếŧ người, mau báo cảnh sát!” Chỉ thấy một người đàn ông to lớn trẻ khỏe, vừa hô lên câu này vừa chạy.

Ngay sau đó, Thẩm Lạc Hòa được đưa đến bệnh viện, Sở Lan Ninh được đưa đến trong cục cảnh sát uống trà.

“Sở tiểu thư, hôm nay cảm ơn sự phối hợp của cô, nhưng bây giờ Thẩm tiên sinh còn hôn mê bất tỉnh, nếu như cần tiến thêm một bước điều tra, hi vọng cô sẽ phối hợp.” Vị cảnh sát trẻ tuổi nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, không khỏi nghi ngờ, mới đi điều tra camera giám sát, camera trước cửa nhà Thẩm Lạc Hòa đều hỏng rồi.

Không biết có phải có người cố ý làm ra hay không?

Theo lý mà nói, khu nhà cấp cao như vậy, mỗi ngày đều có người kiểm tra mới đúng.

“Được.” Sở Lan Ninh gật nhẹ đầu, còn chưa đi ra cục cảnh sát đã nhận được điện thoại của Cố Ngật.

Trước đó cô đã lưu lại, chỉ cần là bạn tốt của Thẩm Lạc Hòa, Sở Lan Ninh đều lưu lại số điện thoại.

“Sở Lan Ninh, cô đến bệnh viện một chuyến.” Giọng nói của người bên kia điện thoại nghiêm túc, mang theo một tia mệt mỏi.

Đêm qua mấy người vừa về đến nhà, đã nhận được điện thoại từ bệnh viện, anh ta không biết lại nháo thành như vậy, nếu biết đã không tùy tiện để Lục Hữu Hồi náo loạn rồi.

Anh ta cũng hoài nghi, có phải Sở Lan Ninh vì yêu sinh hận, nhìn nhiều phụ nữ đến tìm Thẩm Lạc Hòa như vậy, trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ đập hắn.

“Lão Thẩm còn hôn mê, cậu gọi Sở Lan Ninh đến làm gì?” Lục Hữu Hồi bên cạnh nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, trên đầu quấn băng gạc màu trắng.

“Còn muốn lão Thẩm lại bị nện nữa sao?”

“Cậu cảm thấy là cô ta làm à?”” Cố Ngật vừa để điện thoại xuống, Sở Lan Ninh chưa từng đồng ý đến, nói cô phải trở về ngủ.

“Không phải cô, chẳng lẽ là lão Thẩm tự mình đập mình.” Lục Hữu Hồi không nhịn được trêu chọc, sau đó từ trên ghế đứng lên.

Anh ta có thể xác định không phải Sở Lan Ninh làm, từ những lời vừa rồi cô nói với anh ta.

Đột nhiên nhớ tới vừa rồi bên tai truyền đến một giọng nữ kiều mị, cô nói: Cố Ngật, anh hỏi Thẩm Lạc Hòa xem, có phải uống thuốc, chuẩn bị một đêm chơi năm người phụ nữ không?

“Yên tâm, cô ta không đến.” Nói xong, đôi mắt nhìn chằm chằm người nằm trên giường, không biết có phải ảo giác hay không, chỉ cảm thấy thân thể cứng ngắc của hắn bỗng nhúc nhích.

“Cô ta còn dám tới.”

“Đúng rồi, camera giám sát nhà lão Thẩm đều bị hỏng sao? Cảnh sát nói không tra được hình ảnh giám sát ngày hôm qua, cũng không biết ai là hung thủ.”

“Ừm, chỉ có thể chờ cậu ấy tỉnh lại rồi nói tiếp.” Cố Ngật vừa nói xong, đôi môi khô cạn của người trên giường khẽ nhếch, giọng nói khàn khàn từ trong cổ họng tràn ra.

“Khát, uống nước!” Người đàn ông giãy dụa mở to mắt, ngón tay khớp xương rõ ràng bắt đầu tìm tòi, bởi vì động tác của hắn, băng gạc trên đầu đã thấm ra máu đỏ thẫm.

Cố Ngật đung đưa giường bệnh, rồi đưa nước vào trong tay hắn.

“Lạc Hòa, uống nước đi.”

Chỉ thấy hắn ngửa đầu uống một hớp lớn, đôi mắt thanh lãnh nhìn chằm chằm anh ta, có chút phòng bị hỏi: “Lạc Hòa là ai?”

“Bác sĩ, nhanh đi mời bác sĩ tới đây.” Cố Ngật lập tức nhìn ra Thẩm Lạc Hòa không đúng, ánh mắt hắn nhìn bọn họ giống như người xa lạ vậy.

“Ong” Tiếng chuông trên đầu giường kêu lên, y tá dẫn theo mấy bác sĩ nối đuôi nhau đi vào.

Trong phòng lập tức đầy ắp người.

Trải qua CT và các dụng cụ thay phiên kiểm tra, giáo sư Trương mới đặt ống nghe xuống, giọng nói có chút nghiêm túc: “Thẩm tiên sinh, có khả năng bị vật nặng va chạm, dẫn đến tạm thời mất trí nhớ.”

“Trở về chậm rãi tĩnh dưỡng, đừng nghĩ quá nhiều.”

Giáo sư Trương không nói với bọn họ chuyện Thẩm Lạc Hòa bị bệnh tinh thần phân liệt, dù sao trong hợp đồng lúc trước của bọn họ cũng có quy định này.

Mà vừa rồi Thẩm Lạc Hòa lại nói tên mình ra, chính là người mà thời gian trước hắn nhắc đến.

“Cố Chi Hành.”

“Các anh là ai, tôi thật sự không biết.”

“Ngại quá, tôi là Cố Chi Hành, hiện tại tôi phải đi về.”

Đám người Lục Hữu Hồi kinh ngạc nhìn người đàn ông nhanh chóng từ trên giường đứng lên, mái tóc hơi dài che khuất cái trán sưng tím của hắn, dưới ánh đèn, sóng mũi cao và bờ môi phủ lên một tầng tái nhợt.

Theo tìm hiểu vừa rồi, ký ức của Thẩm Lạc Hòa đã bị mất đi bảy năm, trong trí nhớ, hắn vẫn còn là một thiếu niên mồ côi cha, sống một mình với mẹ.

Mà bên này, Sở Lan Ninh bị cảnh sát kiểm tra nửa đêm, không còn sức lực, vừa về đến nhà, chuẩn bị tắm rửa, lại nhìn thấy trong tủ treo một hàng quần áo của nam, l*иg ngực vô cùng không thoải mái.

Không đến nửa giờ, trong tủ quần áo, quần áo của nam đều bị cô ném vào trong túi giác loại to trong suốt, đầy ba túi rác lớn, mở cửa, chuẩn bị gọi bảo vệ cầm đi vứt.

Ai biết, vừa mở cửa phòng, đã nhìn thấy Thẩm Lạc Hòa đứng ở nơi đó, cái bóng thon dài kéo dài, khuôn mặt vốn thanh lãnh tự phụ, giờ phút này trở nên tái nhợt yếu ớt, lộ ra chút trẻ con.

Cô gái trước mắt mặc áo ngủ màu trà buộc đai ở eo, trong tay cầm ba túi rác lớn trong suốt, không biết bởi vì dọn dẹp, hay là vì tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên ửng đỏ.

Vừa rồi Bộ phận an ninh nhận điện thoại, nói không đủ nhân viên, đang chuẩn bị diễn tập phòng cháy chữa cháy, bảo cô tự ném đi.

Không ngờ vừa ra cửa đã gặp phải tai họa xui xẻo này.

Gương mặt Sở Lan Ninh không có biểu cảm, trong tay đề cầm mấy túi đựng âu phục không bỏ xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ngang qua trước mặt bọn ho,, đứng trước mặt thùng rác, đang chuẩn bị ném vào bên trong, chỉ nghe thấy một giọng nam trong treo, giọng điệu khẩn thiết, mang theo thăm dò thận trọng nói.

“Chị, có thể cho tôi đám quần áo này không?”

Sở Lan Ninh quay đầu, không dám tin nhìn người kia, giọng noid đoan chính thanh hòa, thấy cô nhìn hắn, trên mặt lại đỏ ửng, một đường lan đến trên tai, sau đó đánh giá âu phục trong tay cô, nhẹ giọng nói: “Tôi cảm thấy ném đi quá đáng tiếc.”

Đôi mắt đối diện với cô thuần túy chỉ có hi vọng, dường như xuyên qua hắn, cô đã nhìn thấy một người khác.