Sở Lan Ninh cho rằng người đàn ông còn muốn nói gì, vừa mới xoay người chuẩn bị rời đi, chỉ nghe thấy người phía sau không lạnh không nhạt nói một câu: “Tự cô suy nghĩ thật rõ ràng đi.”
Phó Diệp Duy không có tâm trạng cùng người ta chơi trò tình cảm, muốn hủy hôn cũng được, nhưng hiện tại không được.
Trong đầu lại hiện lên ký ức ngày đó, bóng lưng cô gái này quay người rời đi trùng hợp với bóng lưng trên yến hội, khiến con ngươi hắn bỗng nhiên co rụt lại, đôi mắt hẹp dài híp lại, giống như có thứ gì đó tùy thời mà động.
Mà lúc Sở Lan Ninh đi ra lại thở dài nhẹ nhõm, thế giới này cũng nên trở về quỹ đạo của nó, ở thế giới trong sách, Sở Lan Ninh không bò lên giường của Thẩm Lạc Hòa được, bị làm nhục một phen rồi ném ra bên ngoài, gặp thảm trạng bị luân hãm, sau đó Phó Diệp Duy vận dụng lực lượng của nhà họ Phó, bức bách nhà họ Sở từ hôn.
Một năm sau, nữ xứng đã kết thúc cuộc đời thê thảm đau đớn của mình, cho nên dựa theo phát triển của nguyên văn, hiện tại cô chỉ còn một năm sống trên đời.
Nói tóm lại, nếu như quay phim, một năm này không có phần diễn của cô, chỉ chờ tới khi kết thúc hoàn mỹ là có thể lĩnh cơm hộp rồi.
“Thông minh!” Sở Nguyên dựng ngón cái lên, vuốt mông ngựa, tiếp tục nói: “Ninh Ninh, bây giờ cô có tính toán gì không?”
“Về nhà, ngủ một giấc.”
Giống như đã giải quyết một tai họa lớn trong lòng, hiếm khi tâm tình Sở Lan Ninh lại vui vẻ, ngâm nga hát lên, nằm trên chiếc giường lớn hai mét, mềm mại giống như đám mây của mình, lăn hai vòng, trực tiếp ngủ thϊếp đi.
Đèn hoa mới lên, bên ngoài, đầu phố sáng trưng, từ ban công ngắm cảnh chiếu vào, khiến căn phòng đen nhánh mang theo màu sắc ấm áp.
Không biết qua bao lâu, ngón tay thon dài của người trên giường khẽ động, xoa nhẹ đôi mắt vẫn còn buồn ngủ của mình.
Sở Lan Ninh nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, đã hơn mười một giờ, sờ cái bụng đói meo của mình, giữa trưa ăn ít, hiện tại cô rất đói.
Mở tủ lạnh ra, bởi vì mấy ngày nay không ra ngoài mua thức ăn, bên trong chỉ còn lại mấy hộp sữa bò và vài miếng bánh mì nướng.
“Ăn cái gì đây?
Giống như đang lầu bầu, ngón tay lại nhanh chóng mở APP ra gọi mấy món ăn bên ngoài, không lâu lắm đã có người tới gõ cửa.
“Leng keng.”
Sở Lan Ninh mở cửa, trong tay cầm thức ăn vừa rồi gọi ở bên ngoài, ánh mắt rơi vào cửa đối diện, nhìn thấy bốn người đàn ông, mỗi người đều có phong cách khác nhau, chỉ đứng đó đã thu hút ánh mắt người khác, trong ấn tượng của cô, cô đều biết mấy người này, đều là bạn học thời đại học của Thẩm Lạc Hòa, kiêm đối tác của công ty.
Lục Hữu Hồi đã uống hơi say, bước chân phù phiếm tự trên vai Cố Ngật, người đàn ông cao ráo bên cạnh ngoảnh mặt làm ngơ, đang dùng ngón tay ấn mật mã.
Cô vừa định đi vào, lại bị Lục Hữu Hồi gọi lại, người kia có một một đôi đa tình đào hoa, giống như cười mà không phải cười nhìn cô, giọng điệu nhạo báng, đưa tay muốn kéo cô.
“Ôi chao, Sở đại tiểu thư cũng ở đây à, sao, theo đuổi Lạc Hòa đến tận chỗ này.”
Mà Cố Ngật bên cạnh lại cười với cô, sau đó nói với người kia, “Cậu mau vào thôi, không bịt được miệng cậu mà.” Mặc dù cười, trong mắt lại mang theo mấy phần khinh miệt, vẻ lạnh nhạt dưới đáy mắt càng sâu.
Bọn họ là con cưng của trời, từ trước đến nay không đăth Sở Lan Ninh vào mắt, đơn giản là phách lối đã quen, nhìn cô gái ngoan ngoan nghe lời đuổi theo Thẩm Lạc Hòa nhiều năm như vậy, còn nói thế nào cũng không tức giận.
Bọn họ Sở Lan Ninh sẽ giống như lúc trước, mặt dày mày dạn đi theo bọn họ.
Còn chưa nói hết, mấy người đã nhìn thấy cô gái cao gầy mặc đồ ngủ trực tiếp cầm thức ăn, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại.
Từ đầu tới đuôi giống như không nhìn thấy bọn họ.
Trong không khí lập tức tràn ngập lúng túng.
“Lão Thẩm, hôm nay cô ấy sao vậy, không nhìn thấy cậu sao?” Lục Hữu Hồi hơi ngây ra, dùng tay xoa bóp đôi mắt, hơn nửa ngày mới thu hồi ánh mắt.
Đột nhiên cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.
Ánh mắt Thẩm Lạc Hòa rơi vào cánh cửa kia, không biết có phải ảo giác của Lục Hữu Hồi hay không, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt của Thẩm Lạc Hòa, khiến sắc mặt hắn nhìn qua không được tốt lắm.
Nhưng chỉ trong giây lát.
Trên khuôn mặt người đàn ông lại biến thành vẻ lãnh đạm như thường. hít thuốc lá trong tay một hơi thật sâu, nhẹ nhàng phun ra: “Không đến dây dưa càng tốt.”
Mấy người còn lại đều sửng sốt nửa nhịp, xem ra lời đồn ở công ty là thật.
Công chúa nhà họ Sở đã hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn trở về làm phu nhân của Phó tổng rồi.
Bình thường Thẩm Lạc Hòa không có thói quen hút thuốc, bởi vì khi còn bé đã bị viêm họng mãn tính, hút mấy ngụm sẽ bị đau cuống họng, bây giờ lại đứng trước cửa sổ sát đất hút mấy điếu, trong cái gạt tàn đầy khói bụi màu xám và tàn thuốc màu lam.