“Đinh!”
Thang máy dừng ở tầng hai mươi ba, chỉ thấy bóng người cao lớn liếc qua cửa phòng sát vách khóa chặt.
Tòa nhà này là một tầng có hai căn hộ.
Mục đích chính khi Sở Lan Ninh mua căn phòng này là bởi vì Thẩm Lạc Hòa ở sát vách.
Cô phiền muộn lắc đầu, mặc dù hôn ước của cô và Phó Diệp Duy không khó giải quyết như trước, nhưng cũng là một cuộc thông gia giữa hai nhà hào môn ở thành phố A, mọi người đều biết, mà hai nhà Phó Sở, nguồn gốc thâm hậu, thông gia chỉ vì tài nguyên, dù sao trong thế giới của thương nhân, lợi ích lớn hơn tất cả.
“Mẹ, sao mẹ lại tìm con?” Ngón tay thon dài của Sở Lan Ninh ấn nút trả lời, giọng nói mềm mại, làm nũng với người bên kia điện thoại.
Nhưng một lúc sau, người bên kia mới dịu dàng nói, “Ninh Ninh, có rảnh trở về ăn một bữa cơm đi.” Nói xong vẫn không quên bổ sung một câu. “Diệp Duy cũng tới.”
Sở Lan Ninh mấp máy môi, nghĩ thầm hắn đến hay không liên quan rắm gì đến con, không nhịn được lầu bầu với người bên kia điện thoại, “Mẹ, mẹ đừng nhắc đến chuyện của con với anh ta nữa, anh ta đã chọc con gái bảo bối của mẹ tức giận, con thấy anh ta thích người kia như vậy, không bằng giải trừ hôn ước này đi.”
Mẹ Sở nghe vậy, giống như nghĩ tới điều gì, cười trêu ghẹo nói: “Đúng rồi, bảo bối, quên nói cho con biết, hình như Diệp Duy đã đuổi người kia đi rồi, cho một khoản tiền xong rồi đuổi đi.”
“Thật sự có chuyện này sao?” Sở Lan Ninh ngoẹo đầu vuốt lông mày, sao Phó Diệp Duy nỡ đuổi người trên đầu trái tim đi chứ, còn nhớ trong lần công lược đầu tiên, người kia có đuổi cũng không đi.
“Vâng.” Cô lên tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Lúc thức dậy, ánh nắng giữa trưa xuyên qua rèm cửa màu vàng nhạt chiếu vào bên trong, có chút chướng mắt, cô gái nằm trên chiếc giường màu đen bị nắng chiếu đến tỉnh lại, đưa tay xoa đôi mắt còn buồn ngủ, ngáp một cái, mới bắt đầu mặc quần áo rửa mặt.
Phần lớn quần áo trong tủ quần áo đều là trang phục nghề nghiệp, Sở Lan Ninh nhìn lại, cánh tay thon dài khuấy động, cuối cùng mới chọn được một chiếc váy liền thêu hoa trang nhã, trong gợi cảm còn lộ ra vẻ hồn nhiên của thiếu nữ, giữa ngày mùa hè tràn ngập hương vị của ngọt ngào của quả đào.
Khu nhà này của cô cách nhà họ Sở không xa, khu biệt thự ở vùng ngoại thành, không đến mười phút, chiếc Ferrari màu đỏ đã lái vào đường Nam Kinh Tây.
Sau khi rẽ ngoặt, nhìn thấy một hàng ngô đồng nước Pháp, chậm rãi tiến vào nhà để xe của khu biệt thự, bên cạnh cô đã dừng một chiếc Maybach màu đen, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Trong phòng khách, có tiếng cười nói của mấy người truyền ra, thỉnh thoảng còn vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông, “Ừ” phụ họa.
“Cha, mẹ!” Sở Lan Ninh đặt túi xách trong hộc tủ.
Hai ba bước, vòng qua ngăn cách đi vào.
“Ninh Ninh đến rồi, mau tới đây.” Mẹ Sở nhìn thấy con gái nhà mình trở về, vội vàng vẫy tay về phía cô, để cô đến bên cạnh Phó Diệp Duy.
Lúc này, người đàn ông đang tựa trên ghế sô pha màu đen, trước mặt đặt chén trà màu xám bạc, đôi mắt liếc cô một cái, cũng không mở miệng.
Hôm nay là Phó Diệp Duy lâm thời nảy lên suy nghĩa, chỉ có một mình hắn tới, không biết muốn làm gì.
Sở Lan Ninh vòng qua hắn, giống như coi hắn là không khí, chậm rãi đi đến bên cạnh mẹ mình.
“Con nhóc này, sao không ngồi bên cạnh Diệp Duy chứ?” Mẹ Sở nhìn con gái nhà mình, đôi mắt không quên nhìn về phía Phó Diệp Duy, ra hiệu cho cô sang đó ngồi.
Trong lúc nhất thời, không khí có chút xấu hổ.
Sau đó chỉ nghe thấy một giọng nói có chút lười biếng, cười nhẹ, ngượng ngùng nói với mẹ Sở: “Diệp Duy, con dẫn Ninh Ninh ra bên ngoài chơi, đang ở ven biển, không phải dưới trướng công ty lại mở một nhà ăn bốn sao kiểu Pháp Michelin sao?”
“Hai chị em chúng ta có chuyện muốn tâm sự, vợ chồng nhỏ hai đứa cũng ra ngoài chơi với nhau đi.”
Sở Lan Ninh không tự giác nhìn người phụ nữ kia một chút, mẹ của Phó Diệp Duy đúng là đang suy nghĩ cho bọn họ, biết con trai mình không muốn ở chỗ này, dư quang khóe mắt của Sở Lan Ninh nhìn cái bật lửa chuyển động trong tay người đàn ông, môi đỏ hơi cong lên.