Chương 41: Đáng yêu, muốn ......

Ngày hôm sau, Sở Lan Ninh mặc quần áo trong giấc mộng đêm qua đi đến nhà Úc Cẩm Dạ, sau khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phó Diệp Duy, cô rất vừa lòng, đến phòng tắm rửa một lúc, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân mới đi ra, sau đó cong lưng, chổng mông về phía người phía sau, nhưng cô mặc qυầи ɭóŧ, màu hồng nhạt.

Phó Diệp Duy không biết có phải mình bị điên rồi không, mới có thể vì giấc mộng xuân ngày hôm qua mà trông coi Sở Lan Ninh ở đây, nhưng cô gái nhỏ rất đứng đắn thực, hôm nay thái độ với hắn cũng rất quy củ.

“Chú Phó, cháu không biết làm cái đề này, chú có thể dạy cháu không?”

Trên bàn sách, Phó Diệp Duy cầm một quyển sách, nhưng rất lâu không lật sang trang khác, bên cạnh, cô gái nhỏ mang theo hương sữa nồng đậm đi đến.

Sở Lan Ninh vừa tới gần, suy nghĩ của hắn kéo lại, bị hương sữa đặc biệt trên người cô vây quanh, hương vị giống hệt như trong giấc mộng ngày hôm qua cô ngồi trên người mình.

Hắn tiếp nhận bài tập Sở Lan Ninh đưa đến, từ chỗ cô chỉ, bắt đầu giảng đề.

Giọng nói người thanh niên ôn nhuận, không có vẻ trầm thấp và lạnh lẽo khi tiến vào công việc.

Sở Lan Ninh đưa một tay lên chống cằm, nhìn gương mặt của Phó Diệp Duy.

Lúc trước Phó Diệp Duy giảng đề, Sở Lan Ninh sẽ luôn thất thần, hoặc là lúc trả lời vấn đề, ông nói gà bà nói vịt.

Hôm nay chuyện này lại đảo lại.

“Chú Phục, không phải đề này, là đề bên dưới.”

“Xin lỗi......”

“Không đúng, chú Phó, đáp án này không giống đáp án trên sách tham khảo, có phải chú nói sai rồi không?”

Giọng nói của thiếu nữ mềm mại, mùi hương như có như không vẫn luôn quanh quẩn bên người hắn, quấy nhiễu hắn tâm thần không yên.

“Xin lỗi......”

Phó Diệp Duy nhíu chặt mày, lúc ngẩng đầu, hắn thấy mi mắt thiếu nứ cong cong, làn da phiếm phấn hồng, miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, vừa nhìn đã biết nếu hôn lên sẽ ngọt đến trong lòng.

Thật muốn làm cô ngậm miệng lại.

“Chú Phó......”

Suy nghĩ của hắn bị giọng nói của thiếu nữ gọi trở về, tiếp theo hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô, do dự một lúc lâu, mới nói lời muốn nói trong miệng ra. “Em không cần gọi anh là chú theo Cẩm Dạ, anh cũng không lớn hơn em mấy tuổi. ”

Hắn cầm bút máy trong tay gõ mấy cái lên bàn, nói tiếp: “Em có thể gọi anh là anh Phó.”

Nói xong còn ho nhẹ hai tiếng, trên mặt đỏ ửng.

“Được ạ, anh Phó.” Sở Lan Ninh híp mắt, đôi mắt đào hoa mang theo vẻ giảo hoạt, nhìn đồng hồ trên tay, đã tới năm giờ rồi.

“Anh Phó, em về nhà trước đây, đã năm giờ rồi.”

Sau đó liền xoay người trực tiếp rời đi.

Sở Lan Ninh đi rồi, Phó Diệp Duy nhìn chằm chằm bút máy màu đen ngây người.

Cúi đầu, đột nhiên khóe miệng hơi cong lên, hai tay vắt chéo để sau đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật đáng yêu, muốn......

Sở Lan Ninh được Phó Diệp Duy phụ đạo, dạy đến tận cuối tuần, một ngày kia Phó Diệp Duy có việc không đến được, Sở Lan Ninh liền theo Úc Cầm Dạ học bơi lội một ngày, trải qua mấy ngày luyện tập, cô đã từ một người sợ nước, đã học được bơi ếch, không dựa vào Úc Cầm Dạ cũng có thể bơi được một trăm mét.

“Mệt mỏi chưa? Chị đi lên nghỉ ngơi trước đi.” Úc Cầm Dạ đã thay một chiếc áo thun màu trắng và quần jean màu xanh nhạt, trên người tản ra hương vị của thiếu niên, con ngươi đen nhánh nhìn xuống cô.

Sở Lan Ninh nhanh chóng leo lên, đến phòng tắm thay quần áo, đang chuẩn bị rời đi lại bị thiếu niên duỗi tay kéo lại, chỉ thấy hắn hơi cúi đầu, nhìn có chút khó chịu, sau đó giọng nói trong trẻo của thiếu niên từ trên đầu cô truyền đến.

“Cùng tôi đến quán cà phê đối diện đi!”

Sở Lan Ninh nhìn chằm chằm sườn mặt mắt, chỉ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ nhiễm một tầng đỏ ửng.

“Tiểu A, Úc Cầm Dạ trúng tà à, lại mời tôi đi uống cà phê.”

“Hay là cậu ta cũng coi trọng tôi, không đúng, độ hảo cảm của hắn không tăng lên mà.”

Sở Lan Ninh nghiêng đầu, nghe thấy giọng nói máy móc của tiểu A truyền đến, còn có chút cười gian, nghe có hơi kinh khủng.

“Ký chủ, xin đừng tự mình đa tình......”

“......”