PHẦN 3: Chương 104: Vòng công lược thứ ba

Sở Lan Ninh vừa lấy lại tinh thần, lúc đầu trong không gian hệ thống hiện ra ánh sáng màu lam, bây giờ đột nhiên trở nên đen kịt, sau đó, chợt vang lên âm thanh máy móc quen thuộc.

“Dung hợp số liệu hoàn tất, bắt đầu rời khỏi thế giới.”

“Mời ký chủ duy trì tư thế đứng yên, không nên di chuyển.”

Nói xong lại truyền ra một chùm sáng màu xanh lam, không chờ nó bao phủ trên thân thể cô, đã nghe thấy tiếng cảnh báo tích tích tích.

“Cảnh báo, thế giới nhỏ sinh ra bug, ba vị nam chính tử vong, thế giới nhỏ đổ sụp, mời ký chủ chuẩn bị tốt thời gian quay lại.”

“Tình huống như thế nào, hệ thống, đi ra ngoài cho tôi.” Sở Lan Ninh a lên một tiếng, đột nhiên một thiếu niên xuất hiện trước mặt cô, mái tóc màu xanh đen dùng dây buộc tóc màu trắng buốc lên, trên môi lộ ra một cái răng nanh, mở to đôi mắt đen như mực nhìn cô chằm chằm.

Phía trên hiện lên mấy chữ: “Tiểu A thăng cấp đến đời thứ hai -- Sở Nguyên”

“Đã nói mà, sau khi công lược xong sẽ để tôi trở về, hiện tại công lược đã thành công, vì sao tôi còn phải sống ở nơi quỷ quái này nữa, sao lại như vậy?” Sở Lan Ninh nhăn mày đẹp, trừng người đối diện một cái.

“Ninh Ninh, đừng tức giận, lúc ấy tôi đã quyết định truyền tống cô về thế giới cũ, nhưng thế giới nhỏ sụp đổ, hệ thống xuất hiện bug.”

Giọng nói của Sở Nguyên không phải âm thanh máy móc lạnh buốt như trước, nhiều hơn mấy phần nhân khí, nghe giống như giọng nói của một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, tràn đầy sức sống.

“Vậy cậu có ý gì, không cho tôi trở về?”

“Ninh Ninh, hay là như vậy, tôi truyền tống cô trở về, đền bù cô, để cô không cần tiến hành bất cứ nhiệm vụ công lược nào, chỉ cần sống ở thế giới đó, chờ nam chính và nữ chính kết thúc HE, chúng tôi sẽ tặng kèm cho cô một trăm triệu ngoài định mức, cùng các kỹ năng cô lấy được trong quá trình công lược lúc trước.”

“Ví dụ như, cao trào sẽ phun sữa.” Chỉ thấy thiếu niên nghiêng đầu, bẻ ngón tay đếm từng cái, những chuyện kia vốn xấu hổ, thiếu niên lại nói ra chững chạc đàng hoàng như thế, khiến cảm giác xấu hổ của Sở Lan Ninh lập tức tăng lên đến đỉnh điểm.

“Ngậm miệng lại đi, đúng rồi, có thể mang số tiền kia về thế giới cũ không?” Cô nghĩ thầm, chuyện khác tôi không quan tâm, có thể mang tiền về không mới là chuyện quan trọng nhất.

“Có thể.”

“Như vậy còn được.” Cô gái hậm hực đồng ý.

Vừa dứt lời, một lỗ đen xuất hiện, mạnh hữu lực đã hút cô vào đó, trong lúc mông lung, một giọng nói quen thuộc đã quanh quẩn bên tai cô, không giống vẻ ôn nhu triền miên như trước, lúc này chủ nhân giọng nói mang theo vẻ chán ghét tới cực điểm.

Đèn đuốc sáng trưng, trong ánh đèn tràn ngập các loại màu sắc.

“Sở Lan Ninh, tôi hi vọng đây là lần cuối cùng, nếu lần sau cô tìm Vận Vi gây phiền phức, thì tự gánh lấy hậu quả.” Cổ tay đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, cô mở mắt ra, dưới ánh đèn mông lung, cô nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng tràn ngập tức giận của Phó Diệp Duy, trong trí nhớ của cô, từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy hắn như vậy.

Ánh mắt dời xuống, liền nhìn thấy một cô gái điềm đạm đáng yêu nằm trong ngực hắn, giống như hoa leo quấn lên hắn, còn có thể nghe thấy tiếng nức nở trầm thấp.

Trên mặt đất là một cái ly đế cao bị vỡ, chất lỏng màu đỏ tràn ngập ở một chỗ.

Lần này thời gian truyền tống đến còn muộn hơn hai lần trước, xem chừng hai người kia đã không thể miêu tả được rồi.

Chuyện này khiến Sở Lan Ninh có chút ngu ngơ, thật ra đối với cô mà nói, nhân vật trong này chính là NPC, lúc trước đã công lược một lần, đến lần này lại công lược lần nữa, sao cô có thể yêu cầu NPC sẽ có ký ức được.

“Phó tổng, anh thả tôi ra, chị Sở là vị hôn thê của anh, chúng ta như vậy không đúng.” Nói xong đóa hoa trắng nhỏ lảo đảo đứng lên, vẫn không quên kéo chặt quần áo của mình.

“Em không cần sợ.” Vẻ mặt Phó Diệp Duy lúc này cũng tương tự như trước kia, nhưng không phải nói với cô.

Đôi mắt đẹp của Sở Lan Ninh khẽ chau lại, đột nhiên đi đến trước mặt bọn họ, giày cao gót phát ra tiếng “Cộc cộc cộc”, cô mặc lễ phục màu đen có xẻ tà, cúi người, tay một bắt được mái tóc dài của cô gái, một bàn tay trực tiếp đánh lên mặt cô gái áo trắng, môi đỏ ngả ngớn, mị sắc họa người: “Ai là chị của cô?”

“Tôi không có đứa em gái kỹ nữ như thế.”

“Chuyên môn câu dẫn người đã có vợ.”

Nói xong không đợi đám người phản ứng, kéo váy, nhanh nhẹn rời đi, lúc quay đầu lại, ánh mắt băng lãnh, lúc trước nghe nói vị tiểu thư nhà họ Sở này này chính là một bình hoa xinh đẹp, miệng độc lại không xương, lúc trước Phó tổng dẫn theo cô gái kia tham gia yến hội, cô gặp là tránh, không nghĩ tới bây giờ lại trực tiếp giáp mặt.

“Phó tổng như vậy cũng thật sự không đặt người ta vào trong mắt, khó trách Sở tiểu thư lại không nhịn được.”

“Chậc chậc chậc, anh nhìn cô gái Phó tổng dẫn đến kia, dáng người thật tuyệt.”

Nhất thời, toàn bộ hội trường đều là tiếng thảo luận nho nhỏ, khiến người đàn ông đang tự hỏi bản thân trở nên không kiên nhẫn, đôi mắt rũ xuống, con ngươi có chút phát run, hắn đột nhiên buông eo cô gái đang dán lên người mình ra, ngón tay khớp xương rõ ràng xoa nắn cái trán có chút phát đau, cảm giác ngạt thở đáng chết này.

Không có ai biết từ năm hai mươi ba tuổi, Phó Diệp Duy đã sinh ra một bệnh lạ, vừa nhìn thấy chất lỏng màu đỏ sẽ ngất đi, ký ức cũng bắt đầu rối loạn, cả ngày muốn tìm một cô gái tên là "Triệu Vận Vi’, sau đó trùng hợp tìm được trong nhà Sở Lan Ninh, liền nuôi dưỡng cô ta bên người, sau đó lúc tất cả mọi người cho rằng chim hoàng yến sắp thượng vị, Phó Diệp Duy lại đính hôn với Sở Lan Ninh.

Trong vòng tròn tầng lớp bên trên của thành phố A, Sở Lan Ninh theo đuổi công tử nhà họ Thẩm đã không phải bí mật gì.

Trong một sương phòng ngợp trong vàng son, xa hoa lãng phí, một đám con ông cháu cha đang chơi đùa, nhưng ở trong một góc, một thanh niên đang chợp mắt, dựa lưng lên ghế, hai tay đặt sau đầu, ánh đèn màu vàng chiếu xuống tóc hắn, tóc đen dày đặc, khuôn mặt tuấn tú, mày rậm hơi nhíu, giống như gặp ác mộng.

“Thời Châu, mau đến xem, bạn thân của tôi vừa gửi hình ảnh cho tôi kìa.”

“Mau nhìn, vị kia của nhà họ Sở không ngồi yên được nữa, đánh con chim hoàng yến của Phó tổng một bạt tay rồi.”

“Xuỵt, đừng để anh Úc nghe thấy, có ai không biết người kia là cái gai nhọn trên quả tim của anh ấy chứ.”

Hai người đè thấp giọng nói chuyện, từ nhỏ thính lực của Úc Cẩm Dạ đã vô cùng tốt, đoạn đối thoại của hai người rõ ràng truyền vào trong tai hắn, hắn chậm rãi mở mắt, đứng dậy, đi đến bên cạnh hai người, không nói gì, chỉ đặt tay lên vai của một trong hai người đó.

“Lấy ra, cho tôi xem một chút.”

Giọng nói của Úc Cẩm Dạ khàn khàn, năm ngón tay thon dài hữu lực, trên mu bàn tay che kín mạch máu màu xanh, hắn bình thản nói những lời này, lại mang theo uy thếkhông cách nào cự tuyệt.

Điện thoại trực tiếp đưa vào trong tay hắn, hắn nhướng mày nhìn hình ảnh trên điện thoại, động tác của cô gái gọn gàng, từng câu từng chữ đều là gϊếŧ người đâm tim