Chương 97: Dạy dỗ

Kể từ buổi tối hôm đó Phó Diệp Duy đưa cô trở về, không biết cuối cùng hắn xử lý việc gì mà mấy ngày sau đó cũng không thấy bóng dáng đâu.

Sở Lan Ninh mặc áo ngủ màu trắng đứng ở trước cửa sổ sát đất, đôi chân trần chạm vào gạch men sứ lạnh như băng vô thức cuộn lại, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa phòng "cốc cốc cốc."

"Mời vào." Giọng nói cô hơi khàn, ngoài cửa có một người dì bưng cái mâm tới trước mặt cô, trong chén sứ có tổ yến đường trong suốt, một đĩa rau xào thịt thăn bò, một phần sườn heo hoài sơn và một bát cơm nhỏ.

"Tiểu thư, tôi để bữa trưa của cô ở đây, đợi lát nữa tôi sẽ quay lại lấy." Nói xong bà ấy rũ mắt xuống, cung kính lui ra ngoài.

Hiện tại cô đang ở chung cư vùng ngoại ô của Phó Diệp Duy, dường như cô bị canh giữ, không thể ra khỏi cửa của chung cư. Trong nhà có người nấu cơm và hầu hạ cô nhưng điều này vẫn khiến Sở Lan Ninh phát điên.

"Tiểu A, Úc Cẩm Hạ đang ở đâu? Tôi phải đi đâu để tìm cậu ấy?" Mặt cô gái như tranh vẽ, giọng điệu bắt đầu hơi nôn nóng. Ước gì hiện tại có người tìm đến, đυ. một trận lúc đó cô có thể trở về nhà.

"Công lược nhân vật, quỹ đạo đã đi chệch hướng hình như ở châu Đại Dương." Giọng nói máy móc nghiêm túc đột nhiên trêu đùa cùng cô làm Sở Lan Ninh dở khóc dở cười.

"Này con sói nhỏ đó sẽ không bị Phó Diệp Duy ném vào trong biển đúng không?" Khuôn mặt cô gái nhăn lại, giọng nói hơi sắc bén.

Không ngờ âm thanh sóng điện trong não lại tiếp tục nói, "Ký chủ vẫn nên chăm sóc tốt bản thân, chú ý an toàn." Nói xong liền biến mất ở khung thoại.

"Này... Tôi còn chưa nói xong đâu, lăn ra đây cho tôi, nói cho tôi biết rốt cuộc cậu ấy đang ở đâu?"

Vừa dứt liền, đột nhiên phía sau cô xuất hiện một giọng nam lạnh lùng, hắn nói, "Ninh Ninh, em đang nói chuyện cùng với ai?"

"Còn nữa, em muốn tìm ai?"

Chỉ thấy người đàn ông lười biếng dựa vào cánh cửa, sắc mặt hơi tái nhợt, phát ra một tiếng cười khẽ trong cổ họng.

Nhưng tiếng cười vô cớ này làm l*иg ngực của người nghe ngột ngạt.

Ánh đèn mờ nhạt dừng ở trên vai người đàn ông, tay áo sơ mi trắng hơi xắn lên, trên tay cầm hai cái còng màu đen nhìn hắn càng đẹp trai và cao quý hơn.

Đáy mắt hắn cất giấu chút ý tứ vặn vẹo, khẽ nâng cằm, nhếch môi lên chậm rãi đến gần cô.

"Anh nghe nhầm rồi, em không có nói gì cả." Vì hắn tới gần mà Sở Lan Ninh bất an, ngón tay cuộn lại lui về phía sau. Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên cô gặp Phó Diệp Duy, cô đột nhiên thấy hắn đã trở nên khác lạ nhưng không thể nói ra.

"Ô?" Người đàn ông có vẻ không vui, hắn đến gần kéo cô vào trong ngực mình, "Thật vậy sao?"

Bàn tay người đàn ông hơi lạnh làm cô không tự chủ được hơi run lên.

"Ân." Cô gái bị ép ngửa cổ lên, trên cổ dấu tay xanh tím đan xen nhau nhìn hơi đáng sợ.

Người đàn ông cúi đầu, cười khẽ, hơi thở ướŧ áŧ phun vào sau tai của cô, "Vốn dĩ anh đã không muốn so đo, nhưng hiện tại xem ra bảo bối cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì, cái miệng nhỏ này thích nói dối như vậy, cái miệng nhỏ phía dưới cũng nên được dạy dỗ cho tốt."

"Nếu không, nó không biết được ai mới là chồng của em."

...