Chỉ thấy Triệu Vận Vi đã lâu không gặp kéo Cố Chi Hành cúi mặt bước đi, quần áo trên người ngăn nắp hơn trước rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn tóc cắt ngang trán che giấu nặng nề nữa, mày ngài cong cong, dáng vẻ người thấy là yêu.
""Phó thiếu"" đang lúc Sở Lan Ninh nhìn Triệu Vận Vi, Cố Chi Hành ở một bên chạy tới trước mặt bọn họ, môi mỏng khẽ mím, hoàn toàn không thấy được vẻ nghèo túng trước đó.
""Ừm, tiểu thiếu gia Thẩm gia"" Phó Diệp Duy khẽ vuốt cằm, nhìn lướt qua Triệu Vận Vi bên cạnh, lễ phép tính bắt tay.
Sở Lan Ninh không ngờ tới tin tức giữa các nhà quyền thế lại nhanh như vậy, từ trước đến nay Thẩm Liệt Thâm không bỏ nhiều công sức trên người con trai, có lẽ là tham gia không ít tiệc tối thương nghiệp.
""Lan Ninh"" hai người hàn huyên vài câu, chỉ thấy Thẩm Hòa Hoa xoay người chuyển hướng, đôi mắt màu nâu nhìn cô chòng chọc, giọng nói không lên không xuống.
""Bạn học Cố, à không, bây giờ là Thẩm..."" Sở Lan Ninh đón lấy ánh mắt của cậu ta, trong cặp mắt có nghi hoặc không hiểu, còn chưa nói xong, tay phải đã bị Phó Diệp Duy nắm lấy, khẽ nhéo nhéo.
""Đã lâu không gặp, sau khi cậu chuyển trường thì chưa từng gặp cậu"" chỉ thấy tay phải cô che che ngực, tựa như muốn che đi cảnh xuân bị lộ ra, hàm răng hơi lộ ra, lại không ngờ muốn từ chối nhưng lại ra vẻ mời chào, lộ ra càng thêm câu người.
""Anh Thẩm, bộ váy trên người chị đẹp quá"" còn chưa chờ Thẩm Hòa Hoa mở miệng, Triệu Vân Vi dáng vẻ kinh ngạc nhìn bộ váy của cô, bộ dạng nhát như cáy, như ức hϊếp cô ta vậy.
""Xinh đẹp?"" người kia tựa như không có chút thiếu kiên nhẫn nào, ánh mắt đảo quanh, tựa như muốn nhìn thấu cô, như đang hỏi thăm lại giống đang mỉa mai.
""Vâng"" Triệu Vân Vi gật đầu như chim cút nhỏ.
""Thích hả?"" Nói xong gọi nhân viên tới, thấy người kia vừa đi qua, Phó tổng đã thật lâu không lên tiếng, quăng một tấm thẻ đen VIP vào ngực người kia, giọng nói lưu luyến.
""Gói hết lễ phục ở đây lại"" nói xong ôm eo Sở Lan Ninh đi ra khỏi cửa hàng, xa xa nghe thấy giọng của nhân viên truyền đến từ phía sau.
""Thật ngại quá, vị tiên sinh này, lễ phục mà ngài muốn chỉ có một kích cỡ thôi. Hay là xem cái khác nhé""
Sở Lan Ninh liếc nhìn vừa định cười, bên tai truyền đến giọng lẩm bẩm nỉ non của người đàn ông ""Ninh Ninh, hài lòng không""
Cằm bị ngón tay của người đàn ông nâng lên, Sở Lan Ninh há miệng muốn nói là rất hài lòng, miệng cũng đã bị cạy mở, đầu lưỡi khẽ liếʍ lấy bờ môi cô, nắm eo cô lên một chút, hôn một cách ngang ngược, mang theo thở dốc khe khẽ, khuấy đến mặt mũi cô đỏ bừng mới dần buông ra.
""Em biết cậu ta à"" môi hai người vừa tách ra, chỉ nghe thấy tiếng trầm thấp của người đàn ông hỏi.
""Bạn học"" không cần nghĩ người Phó Diệp Duy hỏi là ai, Sở Lan Ninh gần như còn chưa hồi phục, có chút thở gấp, đôi mắt đã mê ly, thân thể mềm mềm tựa trong ngực người đàn ông.
""Chỉ là bạn học"" nế như nhớ không nhầm, đôi mắt của người đàn ông nhíu lại có vẻ như hắn từng gặp Thẩm Hòa Hoa lúc nào rồi.
""Vốn là vậy mà, anh lại không tin em"" Giọng của người phụ nữ quyến rũ, lễ phục ban nãy còn chưa cởi ra, nương theo cô thở dốc mà phập phồng, khe rãnh lộ ra càng thêm cám dỗ, vòng eo yêu kiều thon nhỏ khiến người ta có loại du͙© vọиɠ muốn chà đạp.
""Bảo bối, hiện tại anh muốn ăn em"" thân thể người đàn ông ôm cô cực nóng, bàn tay to từ eo cô bắt đầu không an phận vuốt ve, dần dần dao động đến mông, tay phải vỗ nhẹ.
sương mắt trong mắt Sở Lan Ninh càng sâu hơn, đầu dán trên ngực người đàn ông, đôi mắt gian xảo chuyển động, nhẹ giọng xin tha ""Ông xã, đừng quên, buổi tối còn phải mừng thọ mà""