Chương 92: Tiệc tối

Sau đó Phó Diệp Duy nghiêng người một lên môi người phụ nữ một chút, không làm gì, mà là nắm tay cô đi thẳng tới ON HAIR SALON đã hẹn trước ở phía đối diện.

Giờ phút này ngồi trong phòng trang điểm riêng, Sở Lan Ninh sững sờ nhìn mình trong gương, có chút hoảng hốt.

Trải qua một loạt trang hoàng, váy dài cổ chữ V trên người đã cởi ra, đổi lại một bộ váy tay bồng điểm xuyết cánh hoa hồng, váy dài màu trắng quét đất, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, cổ áo hình chữ V nhỏ cùng loại thiết kế khiến bộ ngực sữa như ẩn như hiện, trên đầu mang vương miện đá quý đỏ tinh xảo, kết hợp với váy hoa hồng khiến cô gái vốn ngũ quan xinh đẹp càng trẻ trung xinh đẹp hơn và hơi lười biếng.

Đợi đến hoàn thành toàn bộ thì sắc trời đã sắp tối, hai người cũng lâu lắm không tới Phó gia.

Khác với Úc gia là biệt thự của lão gia Phó gia thiết kế thiên hướng Trung Quốc, cửa lớn cao chín mét lộ ra dòng dõi càng cao quý hơn, cổng có hai con sư tử đồng, uy phong lẫm liệt, dời bước đến khu vườn trong tư gia mỗi bước một cảnh, ban công thủy tạ, khác biệt với sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài, lúc nà như đi vào bồng lai tiên cảnh yên tĩnh.

Khu nhà tổ phủ lên đèn l*иg đỏ, càng thêm vui mừng, trên cành cây tô điểm ánh đèn chiếu vào hồ nhân tạo hiện ra sóng nước lấp loáng, đi vào trong phòng Sở Lan Ninh mới biết được hôm nay không mời nhiều người. Chẳng qua là vài người thân thích và mấy tiểu bối rất được lão gia Phó gia yêu thích.

Sở Lan Ninh nhìn quanh bốn phía một vòng, cũng không thấy Úc Cẩm Dạ, chờ Phó Diệp Duy đi hàn huyên với người khác mới gặp được ở cách đó không xa, Lạc Hòa Hoa và Triệu Vận Vi đang cùng cha tới đây.

Sở Lan Ninh nhíu nhíu mày, nhưng trong lòng lại nghĩ, sao chổi này sao lại âm hồn bất tán vậy.

""Hòa Hoa, muốn đi chào hỏi không?"" Thẩm Liệt Thâm tất nhiên là nhận ra cô, cô bé trước kia, nhìn ra được con trai lạnh như băng nhà mình đối xử có chút khác với cô.

""Không cần"" Thẩm Hòa Hoa cầm trong tay một hộp gấm, cằm hơi ngước lên, đáy mắt nhìn Sở Lan Ninh vẫn hiện lên chút kinh ngạc, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên thân thể dâʍ ɭσạи ngày đó của cô gái, ôm lấy eo người đàn ông, trong mắt là xuân sắc, hồn xiêu phách lạc. Nhưng nhanh chóng bị màu mực đen thay thế.

Sở Lan Ninh ở trong phòng thấy nhàm chán, còn chút thời gian rời bàn tiệc, Phó Diệp Duy vừa rồi có dặn cô có thể tới bên ngoài vườn hoa dạo chơi.

""Tiểu A, hôm nay Úc Cẩm Dạ có tới không?""

""Trước mắt hệ thống không kiểm tra được tin tức của đối tượng công lược"" máy nói xong âm thanh lại lần nữa nhớ tới trong đầu Sở Lan Ninh, bất giác cô cũng đến bên cạnh đình, trên cây trúc làm một cái xích đu hai người, dây leo dùng hoa tươi mùa này tô điểm.

Hai chân Sở Lan Ninh vì không thường mang giày cao gót, có chút đau, xách váy đá rơi giày ngồi lên, vì ẩn nấp, tầm mắt đã bị cây ở phía đối diện che mất hơn phân nửa.

""A..."" tâm trạng Sở Lan Ninh hơi không ổn, định quay đầu lại đã bị người đẩy tới.

""Là ai đó?"" tay cô nắm chặt dây thừng bên cạnh, giọng nói vì không xác định mà trở nên lo lắng khàn khàn.

Chỉ nghe phía sau trầm thấp cười lạnh, âm thanh đó quen thuộc vang lên bên tai cô ""Mấy ngày không gặp, quên tôi rồi sao?""