Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi Sắc Tình Của Nữ Phụ Ác Độc (Phần Tiếp)

Chương 80: Mẹ Cố xuất viện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 80: Mẹ Cố xuất viện

Úc Cẩm Hạ mua đồ từ bên ngoài sau đó trở về khách sạn, lúc đó không sai biệt lắm đã là 9 giờ. Sở Lan Ninh nhìn bộ dạng của hắn, lại có chút buồn cười, rõ ràng là một đại thiếu gia kiêu căng ngạo mạn thế nhưng lại làm đủ tư thái thấp kém trước mặt cô.

Cô nhìn hắn dọn xong đồ ăn đặt ở trước mặt, sinh ra một loại ảo giác, muốn hồi tưởng lại bóng dáng của hắn trước kia. Chỉ thấy hắn hơi nghiêng đầu, thời điểm nhìn cô cặp mắt vốn dĩ kiêu căng kia lại lấp lánh ánh cười. Tim của cô đập nhanh hơn, cô nghe thấy hắn nói.

"Bảo bối, muốn tôi đút cho chị sao?"

Thanh âm trong trẻo dịu dàng, Sở Lan Ninh để mặc hắn đút cho ăn, ngoan ngoãn há miệng. Suy nghĩ lại bắt đầu mơ hồ, trong lòng tính toán làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn. Tiếp theo chỉ cần đồng thời cùng Úc Cẩm Hạ làʍ t̠ìиɦ và đính hôn cùng Phó Diệp Duy.

Về phần Cố Chi Hành, cô thật ra cũng không cần quan tâm.

Buổi sáng ngày hôm sau, Sở Lan Ninh vẫn đến trường học như bình thường. Vừa mới đi vào lớp học liền phát hiện bạn cùng bàn của cô đã bị thay đổi thành một cô gái hoạt bát mà Cố Chi Hành đổi tới vị trí bên trái cửa cửa kính. Ở góc nghiêng của cô, cách một vài người cũng không thể thấy rõ vẻ mặt của cậu ta.

Một ngày liền trôi qua như vậy.

Cố Chi Hành lại tránh cô giống như tránh dịch bệnh vậy, chỉ cần cô tới gần một chút, thiếu niên liền cố ý đi thật xa vĩnh viễn chỉ để lại dáng dấp cho cô. Kể cả chủ nhiệm lớp có ngẫu nhiên cho hai người bọn họ đi kiểm tra, Cố Chi Hành cũng sẽ cách cô xa đến nửa mét.

Chỉ là khi ánh mắt của Sở Lan Ninh không chạm đến tầm mắt của hắn, Cố Chi Hành sẽ nhìn đến phương hướng của cô, dáng người nghiêm túc hơi thả lỏng. Một đôi chân thon dài thẳng tắp nghiêng ỷ lại cành lá tốt tươi trên thân cây. Lông mày không che giấu được vẻ lạnh lùng, khoé miệng hơi nhếch lên hướng về trước.

***

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, mới vậy mà đã trải qua vài tháng, cũng đã đi qua hai mùa. Buổi chiều vừa mới kiểm tra xong môn cuối cùng cuối kỳ, trường học lại phải nghỉ đông.

Buổi chiều chủ nhật, Sở Lan Ninh tới bệnh viện thăm hỏi, vừa tới phòng bệnh thấy giường ngủ của mẹ Cố đã không còn gì.

Nhìn giường bệnh được dọn dẹp sạch sẽ, mắt Sở Lan Ninh sửng sốt, đặt trái cây ở trên bàn, xoay người hỏi thăm hộ sĩ kiểm tra phòng.

"Xin chào, bệnh nhân giường số 35 đã đi đâu rồi?"

Vừa dứt lời, liền nghe thấy người nọ mở miệng nói, "À, ngày hôm qua đã xuất viện rồi không sai biệt lắm thân thể đã khôi phục."

Gần đây Sở Lan Ninh thường xuyên tới bệnh viện thăm Cố mẫu. Buổi chiều chủ nhật khi Cố Chi Hành đi làm thêm, trong khoảng thời gian này Sở Lan Ninh sẽ xuất hiện ở bệnh viện tâm sự cùng bà ấy.

Thỉnh thoảng sẽ đưa một ít trái cây, thấy thân thể của bà hồi phục không tệ liền ngẫu nhiên tâm sự về Cố Chi Hành, Cố mẹ đôi khi cũng sẽ tâm sự những điều thú vị về Cố Chi Hành khi còn nhỏ, có đôi khi nói đến việc trước kia của mình bà ấy sẽ dừng lại thật lâu. Có một lần Sở Lan Ninh ngẫu nhiên nhắc tới bố của Cố Chi Hành liền thấy hốc mắt của bà có chút ửng đỏ.

Cô cũng không hỏi tiếp, nhưng lại không nghĩ tới mẹ Cố lấy ra một cái hộp sắt từ trong ngăn kéo, mở ra liền thấy bên trong có một ít trang sức tinh xảo, không nhiều lắm chỉ một hai cái, ngoại trừ chiếc nhẫn đá quý màu đỏ kia là đặc biệt, bà ấy run rẩy lấy nó ra từ trong hộp.

Bà ấy nắm lấy tay của cô, trực tiếp đặt lên trên ngón giữa của cô, khuôn mặt tái nhợt kia nở một nụ cười nhạt, âm thanh khàn khàn nhẹ giọng nói, "Ninh Ninh a, dì không có gì tặng cho con. Con là một cô gái tốt, dì rất thích con, cho nên Tiểu Hành liền nhờ con, cái này là lễ vật đính ước dì tặng cho con."

Lần đầu tiên cô cảm thấy mẹ của Cố Chi Hành rất giống mẹ của cô khi lớn lên. Đặc biệt là cặp mắt kia, không cười thì lạnh lùng kiêu ngạo nhưng mỉm cười thì trên khoé mắt lại là một loại phong tình khác.

Bà ấy nói xong liền buông lỏng tay của Sở Lan Ninh, Sở Lan Ninh vuốt ngón tay muốn tháo xuống nhưng chiếc nhẫn lại giống như bị kẹt, làm thế nào cũng không cởi được.

Mặc kệ là dùng nước xà phòng hay phương pháp gì khác cuối cùng cũng không thể nào cởi được, Sở Lan Ninh đành phải từ bỏ.

Kết thúc hồi ức, Sở Lan Ninh nhìn chiếc nhẫn ở trên ngón giữa, theo ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh cô không nhìn ra tỉ lệ nhưng xem ra đối với mẹ Cố chiếc nhẫn lại phá lệ quan trọng.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, điều mà cô không biết chính là vào một ngày chủ nhật tươi sáng ấy cũng là lần cuối cùng cô nhìn thấy bà. Từ nay về sau, khuôn mặt dịu dàng của người phụ nữ đó sẽ không tồn tại trên thế gian này nữa.

***

Hôm sau.

Giữa giờ nghỉ trưa, Sở Lan Ninh bị ánh mặt trời ấm áp phơi đến khuôn mặt đỏ bừng. Cô buồn ngủ ghé lên mặt bàn nhắm mắt lại, ngủ đến cánh tay bị gối có chút tê dại.

Cô nheo mắt lại đúng lúc nhìn thấy góc nghiêng nghiêm túc ôn tập của thiếu niên, gần đây sắc mặt của Cố Chi Hành đã tốt hơn một chút.

Hắn mặc một chiếc khoác lông dê, bên trong là áo lông cao cổ màu trắng, sườn mặt hơi cúi xuống, môi mỏng nhẹ mím. Đôi mắt bị tóc mái màu đen che hơn phân nửa làm người ta cảm thấy càng thêm tuấn mỹ. Nhưng bởi vì là mùa đông, hắn mặc chỉ có màu đen và trắng làm người khác cảm nhận được sự lạnh nhạt, xa cách.

Suy nghĩ của cô có chút mê man, không có phát hiện tầm mắt của thiếu niên nhìn về hướng của cô một chút, một đôi mắt phượng lơ đãng thấy được chiếc nhẫn trên tay của cô, trong mắt lộ ra một cỗ tìm tòi nghiên cứu. Buổi sáng ngày hôm qua đón mẹ ra viện, bởi vì gần đây điều trị khiến thân thể bà ấy khôi phục rất tốt, khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt cũng dần tốt hơn.

Mà cậu ta cũng nghĩ thông suốt rồi, dù sao Sở Lan Ninh cũng giúp cậu ta, cậu ta rũ mi mắt xuống, vừa nghe thấy tiếng chuông tan học liền đứng lên dẫm lên ánh mặt trời đi đến chỗ ngồi trước mặt Sở Lan Ninh.

Bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn định gõ lên mặt bàn của cô, ho nhẹ một tiếng muốn nói chuyện, lại thấy điện thoại của cô sáng lên sau đó cô đứng lên đi ra bên ngoài.

Lời xin lỗi của hắn kẹt ở trong cổ họng, nhìn bóng dáng của cô không có nói ra.

***
« Chương TrướcChương Tiếp »