Chương 38: Tiểu Duy, cháu phụ đạo cho Ninh Ninh đi

Phó Diệp Duy là chú nhỏ của Úc Cẩm Dạ, nhưng chỉ lớn hơn hắn năm tuổi mà thôi, mẹ của Phó Diệp Duy là con gái nhỏ của nhà họ Úc, gả cho cha của Phó Diệp Duy là Phó Cảnh, ngày thường vẫn luôn có quan hệ rất tốt với nhà họ Úc, cho nên đến giữa học kỳ, Phó Diệp Duy sẽ thường xuyên trở về nhà họ Úc, dạy phụ đạo cho Úc Cẩm Dạ.

Úc Cẩm Dạ nhìn thấy tấm lưng trắng nõn của thiếu nữ lộ ra bên ngoài, bàn tay cầm dây lưng trên áo tắm giống như chạm phải bỏng, không dám liếc nhiều, đầu ngón tay lung tung buộc lại.

Lướt qua cổ cô giúp cô buộc lại, lỗ tai hắn đỏ lên.

“Chó săn nhỏ này cũng thật ngây thơ, hơi trêu chọc một chút đã không chịu được rồi.”

“Ký chủ, vậy nhanh chóng đánh gục hắn đi, còn nửa năm nữa nữ chính mới xuất hiện, thời gian đầy đủ.”

Ngày hôm qua Sở Lan Ninh đã nghĩ kỹ rồi, cô phải nhanh chóng bắt được Úc Cẩm Dạ, tránh cho Triệu Vận Vi xuất hiện trước, bởi vì vầng sáng của nữ chính đúng là không nhỏ, đặc biệt là đối với Úc Cẩm Dạ.

“Ký chủ, có một nhiệm vụ tuyến chính cần ngài hoàn thành.”

“Nói đi.”

“Lúc công lược nam chủ Úc Cẩm Dạ, đồng thời, yêu cầu ngài và Phó Diệp Duy phải phát triển trở thành vị hôn phu vị hôn thê của nhau, nếu thời gian làm nhiệm vụ kéo dài, yêu cầu phải hoàn thành nhiệm vụ vượt mức là cưới .”

Sở Lan Ninh vừa định mắng chửi, thiếu niên phía sau đã kéo cô lên bờ, phủ thêm một cái khăn tắm màu trắng cho dô, giọng nói trầm thấp, mang theo khàn khàn thuộc về tuổi thiếu niên, “Chi đi tắm rửa đi, tránh như hôm trước, đột nhiên lại hôn mê.”

Nghe hắn nói xong, Sở Lan Ninh xoay người, ánh mắt như đang tìm kiếm, nhưng Phó Diệp Duy phía sau sớm đã không thấy bóng dáng, lúc này hắn đã ngồi xuống trên sô pha ở đại sảnh, trên bàn đặt mấy quyền tài liệu tham khảo, bên người là một người phụ nữ duyên dáng đang ngồi, khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt dịu dàng, nhìn qua rất thân thiết.

Úc Cẩm Dạ nhìn thấy Phó Diệp Duy, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn, bàn tay khớp xương rõ ràng cầm một quyển sách trên bàn lên lất vài tờ, đôi mắt đào hoa nhếch lên, giọng điệu cất cao, giống như có chút bất mãn: “Chú nhỏ, chú tặng nhiều sách tư liệu cho cháu nhu vậy, cháu nhìn mà đầu muốn nổ tung.”

“A Dạ, thành tích của con kém như vậy, chú nhỏ dạy phụ đạo cho con, con còn chê nọ chê kia, cẩn thận bị ba con đánh đấy.”

Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng ấm áp, lại nói rõ quan hệ trong đó.

Úc Hoài là một người cha tiêu chuẩn, trời sinh tính tình Úc Cẩm Dạ đã không tốt thiếu đánh rồi, vì muốn hắn đỗ được đại học A đã mời mấy người đến nhà dạy hắn, nhưng đều bị hắn ép nghỉ, cuối cùng mới gọi Phó Diệp Duy đến, miễn cưỡng ép được Úc Cẩm Dạ học.

Úc Cẩm Dạ nghe vậy, nhưng trong đầu toàn là thân thể xinh đẹp của thiếu nữ trong bể bơi, bầu vυ" đầy đặn trôi nổi trong bể bơi, da thịt non mềm mà hắn đã chạm vào, vừa nghĩ đã nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, quay đầu chỉ thấy một thiếu nữ mặc váy trễ vai màu xanh biếc đứng ở cửa, đôi mắt hạnh đang nhìn bọn họ chằm chằm.

“Ninh Ninh, mau vào đi, ngồi bên cạnh dì.” Người phụ nữ dịu dàng cười vẫy tay với Sở Lan Ninh, Sở Lan Ninh trực tiếp đi đến, dùng dư quang liếc mắt nhìn Phó Diệp Duy ngồi trên sô pha, chỉ thấy hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản, không đeo cà vạt, cổ áo mở ra hai nút, lộ ra hầu kết, bên dưới mặc một cái quần kaki, thoải mãi lại tùy ý, nhưng cũng không thể che được hào quang của hắn, lúc này khuôn mặt tuấn lãng vẫn còn nét của thiếu niên, tóc mái che khuất cái trán no đủ, cặp mắt thâm thúy nhưng không sắc bén.

“Chào dì ạ.” Giọng nói của Sở Lan Ninh ngọt ngào mềm mạu, mang theo chút làm nũng.

“Tiểu Duy, đã lâu không gặp, đây là cô nhóc của nhà họ Sở kia.”

Trước kia Sở Lan Ninh không thường xuyên đến nhà họ Úc, cơ hội gặp Phó Diệp Duy đã ít lại càng ít, đến cuối cùng lại trở thành vị hôn thê của Phó Diệp Duy, Phó Diệp Duy và Sở Lan Ninh bắt đầu qua lại với nhau là do mẹ Úc mai mối, bởi vì con trai mình không muốn, miếng thịt mỡ nhà họ Sở này cũng không thể rơi vào trong miệng người khác được.

“Ninh Ninh, đây là chú nhỏ của Cẩm Dạ, Phó Diệp Duy.”

“A, dì, cháu biệt rồi, ở trường học vẫn còn lời đồn về chú nhỏ nữa, môn chuyên ngành hay môn tự chọn đều rất giỏi, là học bá được đại học A công nhận, cháu siêu cấp thưởng thức ạ. Không giống cháu, hiện tại học toán rất kém, không biết có thể thi đỗ vào trường mình thích hay không.” Con ngươi vốn sán lạn của thiếu nữ đột nhiên trở nên ảm đạm, môi dẩu ra, giọng nói có chút buồn bực.

“Không ngờ Tiểu Ninh Ninh lại dụng công như vậy.” Người phụ nữ mím môi mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Phó Diệp Duy đối diện, tiếp theo nói.

“Tiểu Duy, không bằng em dạy phụ đạo cho cả Cẩm Dạ và Ninh Ninh đi.”

Người thanh niên đối diện hơi ngẩng đầu, đánh giá Sở Lan Ninh một cái, chỉ thấy trong mắt cô tràn đầy hi vọng, lập loè ánh sáng.

Đột nhiên trái tim nhảy lên, môi mỏng khẽ nhếch, lạnh lùng nói một câu: “Được.”

Bàn tay đang nghịch điện thoại của thiếu niên cứng đờ, hắn đột nhiên phát hiện mình không hiểu Sở Lan Ninh, bởi vì cô chưa bao giờ dụng tâm đọc sách.

Mà chú nhỏ của hắn, mặc dù nói là tới nhà phụ đạo cho hắn, nhưng trước nay đều rất có lệ, hai người ở trong phòng, chuyện thường làm nhất là hắn chơi trò chơi, Phó Diệp Duy thì xem tư liệu ôn tập.