🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Úc Cẩm Dạ gọi điện thoại xong, dừng chân trước cửa khách sạn hồi lâu, trong tay cầm một bó hoa hồng kiều diễm ướŧ áŧ, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm cửa gỗ tối đen, xoay người tựa vào vách tường bên cạnh.
Buổi sáng sau khi nhận được lời mời của Sở Lan Ninh, hắn hưng phấn đến không chịu nổi, toàn thân thấp thỏm càng tỉ mỉ trang điểm, một thân âu phục giản dị màu kaki, đem cảm giác thiếu niên cùng cảm giác trưởng thành kết hợp vô cùng nhuần nhuyễn, đôi chân thon dài hơi cong cong, ngón tay thon dài trượt màn hình điện thoại di động.
Qua nửa ngày, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, tiếp theo bị một đôi tay nhỏ bé kéo vào trong phòng.
Con ngươi Úc Cẩm Dạ nhìn về phía thiếu nữ trước mắt, chỉ thấy trên người cô khoác một chiếc áo sơ mi trắng của đàn ông, chân dài trắng nõn lộ ra bên ngoài.
Cổ họng của hăn hơi lăn lộn, vừa định nói chuyện, liền nghe thấy trong phòng bếp truyền đến một giọng nói từ tính.
"Ninh Ninh, em đang làm gì vậy?" Giọng nói của Phó Diệp Huy từ bên trong truyền ra, kèm theo tiếng bước chân giống như muốn đi ra tìm cô.
"Em đang ở trong phòng bếp." Giọng nói Sở Lan Ninh đề cao vài độ, nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của thiếu niên trước mắt, thấy hắn muốn nói chuyện, trong nháy mắt ngón trỏ tay phải trực tiếp đặt lên môi, làm một cái thủ thế suỵt.
Sau đó, tiếp tục nói, "Anh đi tắm trước đi, em sẽ giúp anh làm một chút điểm tâm để ăn." "Nói xong ngón tay kéo quần áo Úc Cẩm Dạ, lông mày khẽ nhíu lại, hạ thấp giọng nói với hắn: "Cậu về trước đi, ngoan ngoãn nghe lời!"
"Em gọi điện thoại cho lễ tân gọi đồ ăn đi, không cần tự mình làm" Giọng nói của người đàn ông mang theo ý cười, vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm vang lên, ngực mới thoáng khôi phục bình tĩnh.
Mà cô không nghĩ tới, loại ngữ khí giống như đang dỗ dành cún con này, làm cho bầu không khí lập tức cúi thấp đến cực điểm, con ngươi rũ xuống,lại nâng lên, chỉ thấy bên trong có tơ máu, gân xanh trên mu bàn tay dắt bên cạnh cửa hiện lên, hắn hơi cúi đầu tới gần vành tai của cô, khàn giọng nói " Không được. ”
Con ngươi ngăm đen tựa hồ nhìn ra điểm yếu của Sở Lan Ninh, cánh tay vừa nhấc lên trực tiếp ôm người vào phòng bếp, thuận tay kéo cửa đóng vào, thân thể tựa vào cửa chặn đường đi của cô.
Cúi người trực tiếp cắn cánh môi cô, cảm giác ngọt ngào khiến hắn nhịn không được ngậm đôi môi của cô vào miệng, bá đạo đặt cô lên cửa, nụ hôn cuồng nhiệt toàn lực hạ xuống, không để ý đến sự chống cự của thiếu nữ dưới thân mà càng hôn càng sâu, chặn tất cả cự tuyệt cùng không vui của cô.
Nếu như Úc Cẩm Dạ lúc trước ngụy trang là một con cún, vậy hiện tại hắn chính là một con sói đói đói bụng, muốn đem cô ăn vào bụng.
Nụ hôn nóng bỏng không ngừng hạ xuống, nụ hôn của thiếu niên thô bạo không hề có kỹ xảo, đầu lưỡi lại tham lam xâm chiếm từng chỗ trong khoang miệng cô, cho đến cuối cùng Sở Lan Ninh thở hồng hộc, chân mềm nhũn trực tiếp dính vào trên người Úc Cẩm Dạ.
"Mau trở về, sẽ bị phát hiện mất, đi đi." Môi Sở Lan Ninh bị hôn đến sưng đỏ, thiếu niên lại không có ý định buông tha cho cô, nghe được những lời này của cô, trực tiếp ôm người đến bàn nấu ăn, môi mỏng khẽ nhếch một ngụm hướng môi đỏ mọng của cô cắn lên.
Sở Lan Ninh bởi vì không mặc qυầи ɭóŧ, sau khi được ôm đến mặt bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo,bờ mông truyền đến cảm giác lạnh lẽo, không thoải mái dịch một chút,tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị bắn mấy lần đều từ trong âʍ đa͙σ trào ra.
Úc Cẩm Dạ cúi đầu, đầu ngón tay sờ lên âʍ đa͙σ cô, trong mắt là một mảnh tối tăm, trực tiếp đè thân thể cô xuống, bóp eo cô, “ Tôi mới không đi, huống hồ đây không phải là thứ chị muốn sao? ”
Nhất thời giọng nói của hắn trở nên âm lãnh mà chói tai.
"Gọi tôi đến khách sạn,là để xem cung xuân đồ của các người một lần, hả?"
P/s: HỖ TRỢ NẠP VÀNG GIÁ RẺ. LIÊN HỆ TRONG ẢNH