Chương 63: Úc Cẩm Dạ, bên trong tôi đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chú nhỏ cậu, cậu không chê bẩn sao?

Mà lúc này người đàn ông đang mây mưa trên tầng lại không ngờ, trong tương lai không xa, khi hắn biết lúc này Úc Cẩm Dạ đang nói đến ai, lại nhớ đến lời nói đυ. người đến quen của mình với Úc Cẩm Dạ, quả thật là tự đào hố cho mình, tự mình đội nón xanh cho mình.

Phó Diệp Duy hoàn toàn quên mất thiếu niên dưới tầng, không nhịn được lại làm tiểu yêu tinh trên giường một trận, cuối cùng cô khóc lóc xin tha, mới khó khăn buông tha, híp mắt ôm Sở Lan Ninh đi ngủ.

Qua nửa ngày, thiếu nữ lại mở mắt ra, tay chân nhẹ nhàng nhấc tay người đàn ông ra, xỏ dép lê đi ra cửa phòng ngủ, sau đó mở điện thoại lên, nhìn

tin nhắn cuồn cuộn không ngừng nhảy ra, trên WeChat đầy tin nhắn của Úc Cẩm Dạ.

Vuốt đến phía sau, còn có một tin nhắn mà Cố Chi Hành gửi đến.

Thời gian là mười giờ tối.

Hỏi cô đã về nhà chưa?

Sở Lan Ninh nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình, đã là hai rưỡi sáng, không định trả lời lại, chỉ lướt điện thoại đi xuống dưới lầu, chỉ thấy Úc Cẩm Dạ đã ngủ rồi, nằm nghiêng trên sô pha bằng da, mày nhíu chặt, ngón tay khớp xương rõ ràng nắm chặt điện thoại đặt trước ngực.

Liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn không có dấu hiệu tỉnh lại, lập tức đi đến trước tủ lạnh, vừa vặn nắp chai, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh.

Vừa quay đầu, chỉ thấy một thân ảnh thon dài đang đứng phía sau cô, theo ánh đèn nhàn nhạt chiếu đến, Sở Lan Ninh có thể thấy nhìn rõ đôi mắt đen nhánh của hắn, khuôn mặt anh tuấn vì phẫn giận mà trở nên vặn vẹo, hốc mắt đỏ lên, giống như một con dã thú hận không thể nhào lên cắn chết Sở Lan Ninh.

Sở Lan Ninh nhìn hắn chăm chú một hồi lâu, dần dần siết chặt cái chai trong tay, đứng đó bất động.

Lại nghe thấy giọng nói âm trầm thấp nghẹn ngào của thiếu niên, nhìn chằm chằm dấu vết đỏ ửng trên ngực cô, môi đỏ hơi sưng, trong mắt diễm sắc còn chưa tan, vừa nhìn đã biết vừa rồi bị hung hăng yêu thương, hắn nhớ lại tiếng rêи ɾỉ mình đã nghe thấy, trái tim giống như bị một bàn tay bóp nát.

Đau tới tận cùng.

Nhưng hắn vẫn không nhịn được mở miệng, hỏi cô: “Sao chị lại ở đây?”

Sở Lan Ninh buông tay, nghiêng người, đôi mắt cong lên, khẽ cười nói: “Đương nhiên là đến nhà bạn trai qua đêm, còn có thể làm gì?”

Nói xong chuẩn bị lên lầu.

Lại không ngờ hành động vừa rồi đã chọc giận thiếu niên, chỉ thấy hắn tiến lên từng bước một, cổ họng nghẹn ngào, khó kiềm nén được thống khổ, khiến đôi mắt xinh đẹp trở nên đỏ bừng.

“Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?”

“Sở Lan Ninh, vì sao?”

Giọng nói của hắn bén nhọn, giống như đã nhịn đến cực điểm, bước một bước dài, ngón tay mảnh khảnh nắm cằm Sở Lan Ninh, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cô.

Hàm dưới Sở Lan Ninh bị niết đến đau nhức, trên người tràn đầy hơi thở tìиɧ ɖu͙©, khiến Úc Cẩm Dạ mất khống chế muốn xé quần áo cô.

“Đừng hỏi vì sao, hiện tại tôi đã là người phụ nữ của chú nhỏ cậu, Úc Cẩm Dạ, nhanh buông tôi ra, xé rách mặt như vậy đều không tốt với mọi người, xin cậu đừng dây dưa với tôi nữa, hai chúng ta phải thật rõ ràng.”

Giọng nói của thiếu nữ không có một tia cảm xúc, giống như sớm đã chuẩn bị câu chữ rồi, không có gì không đúng, lại khiến lòng người lạnh đến cực điểm.

Trong khoảnh khắc hận ý chiếm cứ toàn bộ đầu óc, hiện tại hắn giống như mọt người chồng ghen tuông, chỉ muốn xé nát người trước mắt nuốt vào trong bụng, bịch một tiếng, trở tay ôm lấy vòng eo của thiếu nữ, ném cô lên ghế sô pha.

Sở Lan Ninh bị đau, thân thể nảy lên trên ghế da mềm, ngay sau đó đã bị thiếu niên đè xuống dưới thân, hô hấp nặng nề ăn mòn tất cả cảm quan của cô, lúc ngón tay hắn sờ đến nơi riêng tư của cô, đột nhiên dừng lại.

Ngược lại, mất khống chế cắn môi cô, hàm răng nghiền áp, tràn ra mùi máu tươi.

Hắn nghe thấy cô thấp giọng nói: “Úc Cẩm Dạ, bên trong tôi đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chú nhỏ cậu, cậu không chê bẩn sao?”

Mà lúc này, ánh đèn trên cầu thang đột nhiên sáng lên, một trận động tĩnh truyền đến.