Chương 60: Úc Cẩm Dạ ghen

Sở Lan Ninh nói xong, thiếu niên liền mím môi, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu sau, khóe môi hơi cong lên, quét qua tối tăm lúc trước, con ngươi đen nhánh trở nên sáng ngời.

Tiếp theo chính là thường xuyên xuất hiện trước mặt cô, nhân thời gian nghỉ ngơi sẽ từ lớp mười một chạy lên lớp mười hai, bạn học của Sở Lan Ninh đều biết cô có một người em trai.

Em trai, dường như Sở Lan Ninh đã giới thiệu với người khác như thế, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt trong mắt thiếu niên.

Giống như bình thường, Úc Cẩm Dạ học xong tiết cuối cùng của buổi sáng, đã chạy đến cửa lớp của Lan Ninh, hắn ở ngoài cửa nhìn vào bên trong, bởi vì là thứ sáu, vị trí của Sở Lan Ninh đã chuyển đến bên trong, lớp học nhìn qua rất an tĩnh, mỗi người đều cúi đầu làm bài tập, mà ngồi thiếu niên ngồi bên cạnh Sở Lan Ninh và cô dường như đang thảo luận cái gì, cúi đầu, từ tầm mắt của hắn nhìn qua, giống như như mặt dán mặt, vô cùng thân mật.

Qua một lúc lâu, chuông tan học vang lên, thầy giáo cầm bài kiểm tra ra khỏi phòng học.

Úc Cẩm Dạ đứng ở cửa trực tiếp đi vào phòng học, đứng trước bàn học của Sở Lan Ninh.

Trong nháy mắt hắn dừng lại, liền nghe thấy nam sinh ngồi cùng bàn Sở Lan Ninh nhỏ giọng nói chuyện với cô.

“Giữa trưa cùng ăn cơm không?”

Sở Lan Ninh còn không trả lời, Úc Cẩm Dạ đã chống tay lên bàn hắn, giống tuyên thệ trụ chủ quyền, giọng nói trầm thấp, đôi mắt đào hoa âm trầm sâu thẳm.

“Ngại quá, cô ấy không rảnh.”

Úc Cẩm Dạ nhìn khuôn mặt của người nọ, liền nghĩ đến ngày đó hắn đến tìm Sở Lan Ninh, hai người còn cười nói vui vẻ, nụ cười vô cùng chói mắt.

Giống như không để hắn vào mắt.

Mà lúc này lớp vừa tan học, người còn chưa đi, Úc Cẩm Dạ vừa đứng bên kia, đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Nhưng Cố Chi Hành ở bên cạnh lại không có hứng thú bị người vây xem, nghiêng đầu thấp giọng nói với Sở Lan Ninh, giống như xem Úc Cẩm Dạ thành không khí vậy.

“Tan học chúng ta cùng đi ra ngoài đi, hôm nay cậu không ở lại.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy Sở Lan Ninh gật đầu với cậu ta, sắc mặt Úc Cẩm Dạ trầm xuống, trực tiếp kéo tay cô, lôi cô ra ngoài.

Cố Chi Hành thấy bọn họ đi ra, vẫn cúi đầu tiếp tục nghiêm túc làm bài tập trên bàn, giống như tất cả đều không liên quan đến cậu ta.

***

Sở Lan Ninh bị Úc Cẩm Dạ kéo đến hành lang trống trải, tay bị hắn nắm đau, lúc tránh thoát lại nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói tức giận của thiếu niên.

“Chị định đi ăn cơm với anh ta sao?”

Sở Lan Ninh nâng mắt, vẻ mặt đương nhiên, lời lẽ chính đáng nói.

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao? Cậu ấy có chuyện mời tôi ăn cơm, muốn cảm ơn tôi lúc trước đã giúp cậu ấy, có vấn đề à? Hay là phải thông báo với cậu.”

Úc Cẩm Dạ bị lời nói của cô chọc tức, nghẹn đến nói không nên lời, thấp giọng mắng một câu thô tục, bàn tay lại không có ý buông ra, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, giống như bị người ta chọc tức.

“Được rồi, tôi nói xong rồi, có thể buông tay tôi ra không?”

Sở Lan Ninh nhìn bàn tay mình bị Úc Cẩm Dạ bắt lấy, không khách khí tách tay hắn ta, lại bị hắn ôm vào trong ngực, hiển nhiên không tránh thoát được.

“Rõ ràng anh ta có ý chị, tôi không cho chị đi.”

Hắn ôm cô vào trong ngực, hô hấp nóng bỏng phun trên cổ cô, giọng điệu nói chuyện lại trở nên uất ức, đầu Sở Lan Ninh chôn chặt trong ngực hắn, còn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của hắn, trong hơi thở hỗn loạn lại ngủi thấy hơi thở thoải mái thanh tân của thiếu niên.

Lạnh lẽo giống như nước suối.

“Sao vậy, không phải ăn một bữa cơm thôi sao, còn nữa, Úc Cẩm Dạ cậu dựa vào cái gì mà quản tôi, cậu cũng không phải bạn trai của tôi.”

Sở Lan Ninh dùng tay vén tóc mái trên trán sang một bên, trên mặt cười như không cười nói.

“Còn nữa, cậu thích tôi, lại không cho phép người khác cũng thích tôi à?”

Cô nhướng mày, ý cười trên mặt càng sâu, đôi mắt đào hoa động lòng người, con ngươi hiện lên tia sáng lộng lẫy.

“Tôi đi đây.”

Nói xong, bóng dáng của cô dần rời khỏi tầm mắt hắn, lúc này trước ngực Úc Cẩm Dạ dâng lên cảm giác vô lực, giống như hắn không thể khống chế tất cả, ví dụ như cô, làm sao cũng không bắt được.