Chương 59: Cậu theo đuổi tôi

Sở Lan Ninh nghĩ đến Úc Cẩm Dạ vừa nhìn thấy Triệu Vận Vi, dáng vẻ sẽ thay đổi, đoán chừng sẽ nhìn cô nói ra mấy lời châm chọ, giống như trong dự kiến, thiếu niên đứng lên, nói với Úc Hoài.

“Ba, con ăn no rồi, đi lên trước đây, Triệu Vận Vi, cô đi lên với tôi đi.” Nói xong, bóng dáng thon dài của thiếu niên đã biến mất ở cửa thang lầu, ngực Sở Lan Ninh có chút bực bội, rõ ràng hắn không nói cái gì, nhưng cô lại phát hiện, so với đêm qua, hắn có chút khác thường.

Giống như hiện tại, hắn dẫn Triệu Vận Vi vào trong phòng, vết thương ở ngón giữa không được xử lý, khiến thiếu nữ trước mắt kinh hô một tiếng, muốn đi đến xem thương thế của hắn, lại bị hắn hất tay ra, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, trong tay cầm một tấm thẻ ngân hàng.

“Tiền trong này đủ trả tiền lương cho cô.”

“Cô có thể đi rồi, mật mã là sáu số không.”

Thiếu niên lười biếng dựa lên tường, dáng người cao lớn, ánh mắt giấu trong bóng râm, không nhìn rõ lắm, ngón tay khớp xương rõ ràng kẹp một cái thẻ ngân hàng mày vàng, ngón giữa còn chảy máu, rơi trên quần áo trắng tinh của hắn.

Giống như từng đóa hoa mai nở rộ.

Úc Cẩm Dạ híp lại mắt, đưa thẻ ngân hàng vào trong tay Triệu Vận Vi, chỉ thấy cô ta dùng đôi mắt đầy hơi nước nhìn hắn, không nói một lời, không khí trở nên yên lặng.

Cô ta cảm thấy thời gian này Úc Cẩm Dạ thay đổi quá nhanh, từ buổi tối ngày đó đưa cô ta về nhà, đã không còn thân thiện với cô ta như trước nữa, hơn nữa lần đó cô ta lơ đãng hái hoa, hoa hồng đâm ngón tay hắn bị thương, tất cả đều không phù hợp với lẽ thường.

Giống như một người đang theo đuổi bạn, lại đột nhiên trở nên lạnh nhạt với bạn.

Chuyện này khiến trong lòng Triệu Vận Vi đau xót, còn muốn nói cái gì, lại phát hiện mình đã rời khỏi căn phòng dưới ánh mắt hung ác nham hiểm của thiếu niên, đang đứng ở ngoài cửa.

***

Sở Lan Ninh vừa ăn cơm xong, chuẩn bị rời đi với mẹ, lại thấy Triệu Vận Vi vội vàng đi xuống lầu, chỉ thấy quần áo cô ta hỗn độn, đôi mắt tràn đầy nước mắt, nhìn như bị chọc khóc, nhưng càng giống bị người ta phi lễ vậy.

Sở Lan Ninh chu môi, màn hình điện thoại lại đột nhiên sáng lên, một tin nhắn trên Wechat nhảy ra.

W: Đang làm gì vậy?

W: Mua một con mèo tặng em.

Tiếp theo, trên mà hình hiện lên cái chân thon dài của người đàn ông, một con mèo màu quýt nằm trên đùi hắn, tay người đàn ông đặt trên cổ nó, thậm chí cô có thể nghe được âm thanh lộc cộc.

CLN: Thật đáng yêu, giống anh.

Sau đó lại gửi một biểu cảm đi.

Nhưng một lúc lâu sau, bên kia mới gửi một tin nhắn đến, ý là, mấy tuần tiếp theo hắn không thể đến tìm cô được, phải đợi đến tháng sau mới có thể đến tìm cô.

Lúc này Sở Lan Ninh đã về nhà rồi, gửi một tin ‘Nhớ anh’ đi, sau đó chuẩn bị nằm trên giường ngủ bù một giấc.

Lại không ngờ trong nhà có khách không mời mà đến, lúc cô chuẩn bị nằm xuống, Úc Cẩm Dạ lại chạy tới.

Lần này là mj Sở mở cửa phòng iups hắn, Sở Lan Ninh đang mặc áo ngủ trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên, nhìn thấy Úc Cẩm Dạ đang cúi đầu đứng trước giường mình.

“Ninh Ninh, em trai Cẩm Dạ của con đến tìm con học tập, con chiếu cố một chút đi.” Nói xong còn đặt một đĩa trái cây lên bàn, sau đó đi ra ngoài.

Sở Lan Ninh đang định trào phúng, đã thấy thiếu niên trực tiếp từ phía sau ôm cô, dán lên vành tai cô, thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi đã sa thải cô ta rồi.”

Cô hơi sửng sốt, ngón tay mảnh khảnh bẻ đầu ngón tay hắn ra, giọng nói không tốt lắm: “Ai?”

“Triệu Vận Vi!”

Vừa dứt lời, thân thể Sở Lan Ninh bị Úc Cẩm Dạ xoay lại, ánh mặt trời bao phủ lên người thiếu niên, mi dày như mực, đôi mắt đen nhánh lại sắc bén, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm.

“Được rồi, không cần náo loạn, tôi đã tra được Weibo phụ của chị.”

“Đều ghi chép về chuyện của tôi.”

Thiếu niên rũ mắt, cảm xúc trong mắt thu liễm dưới bóng của hàng mi dài.

Nghe thấy lời Úc Cẩm Dạ nói, Sở Lan Ninh lại muốn cười, đôi mắt mị nhãn như tơ nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, nghĩ đến thái độ không ai bì nổi của hắn lúc trước.

“Vậy cậu theo đuổi tôi đi.”

“Cái gì?”

“Tôi nói hiện tại tôi không thích cậu nữa, cho nên trước kia không tính.”

Đầu ngón tay cong lại hướng vào lòng bàn tay, giọng nói hơi khàn, lại gằn từng chữ một, muốn như muốn khắc từng chữ vào trong không khí.

“Úc Cẩm Dạ, cậu theo đuổi tôi, tôi sẽ suy xét có nên đồng ý với cậu không.”

“Hoặc là tôi thấy cậu đáng thương, sẽ đồng ý làm bạn gái của cậu.”