Chương 48: Bữa tối của bốn người

Phó Diệp Duy quay đầu nhìn thoáng qua Sở Lan Ninh, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, dò hỏi ý kiến cô, Sở Lan Ninh tỏ vẻ không có ý kiến, Phó Diệp Duy mới nói một tiếng được.

Úc Cẩm Dạ không phải không nhìn thấy động tác nhỏ của bọn họ, suy nghĩ dưới đáy mắt thiên biến vạn hóa.

Sở Lan Ninh không có cảm thấy không được tự nhiên, đi phía sau Phó Diệp Duy.

Bốn người sắc mặt không giống nhau, cuối cùng, Úc Cẩm Dạ báo địa chỉ, mỗi người đều ngồi lên xe.

Sở Lan Ninh lên xe của Phó Diệp Duy, từ trong kính chiếu hậu nhìn lướt qua hai người phía sau, chỉ nhìn thấy vẻ mặt Triệu Vận Vi mờ mịt kéo ống tay áo của Úc Cẩm Dạ, môi lúc đóng lúc mở.

Nhìn cô gái ngây người, Phó Diệp Duy bên cạnh nhìn hắn cười một tiếng nói “Không ngờ thằng nhóc Cẩm Dạ này lại lén tìm bạn gái.”

Sở Lan Ninh hơi bĩu môi, trong lòng có chút thấp thỏm, không nhịn được tìm hiểu nói: “Còn rất xinh đẹp, anh cảm thấy sao?”

Phó Diệp Duy cười duỗi tay xoa tóc Sở Lan Ninh, “Không xinh đẹp bằng bảo bối nhà ta.”

Đến quán ăn, mấy người đều xuống xe.

Nhà hàng Trung Quốc này được trang hoàng theo kiểu lâm viên Giang Nam, mang theo chút ý cảnh thanh tĩnh, còn có nước chảy róc rách.

Tới ghế lô, mấy người xuống ngồi, Sở Lan Ninh ngồi đối diện Úc Cẩm Dạ, mà sau khi vị thiếu gia này ngồi xuống, sắc mặt không được tốt.

Giống như có người trêu chọc hắn vậy.

Mà Triệu Vận Vi bên cạnh hắn lại bất động thanh sắc đánh giá Phó Diệp Duy, đôi mắt thỉnh thoảng cũng nhìn sang bên cạnh.

Dáng vẻ ăn uống của Phó Diệp Duy rất ưu nhã, không ăn nhiều lắm, trên cơ bản Úc Cẩm Dạ gọi đồ ăn đều khá hợp khẩu vị của hắn.

Sau đó hắn rất tự nhiên gắp đồ ăn vào bát cho Sở Lan Ninh.

Úc Cẩm Dạ ăn đồ ăn trước mặt, ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, sau đó hai chú cháu cũng hàn huyên vài câu.

Triệu Vận Vi an tĩnh không nói chen vào, vẫn luôn cúi đầu yên lặng đồ ăn trong đĩa mình, trong đĩa cô ta càng ngày càng nhiều đồ ăn, Úc Cẩm Dạ gắp đồ ăn vào đĩa cho cô ta nhiều đến mức sắp chồng thành ngọn núi nhỏ rồi.

Giống như cố ý làm cho người khác xem, cô ta đã nhận trên người thiếu niên bên cạnh phát ra sát khí, ngực có chút khó chịu.

Giương mắt nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, vừa nở nụ cười đã lập tức hấp dẫn ánh mắt hai người đàn ông trên bàn cơm.

Cô ta kéo khóe miệng, cười nói “Thật hâm mộ Ninh Ninh, xinh đẹp như vậy, điều kiện gia đình còn tốt, không giống tôi, còn cần vừa học vừa làm.”

Lời này vừa ra, ghế lô lập tức một tĩnh, Sở Lan Ninh lại cười, nhìn Triệu Vận Vi, cười nói “Triệu tiểu thư, đừng coi nhẹ mình, rõ ràng cô rất ưu tú.”

Nói xong liền nhìn thoáng qua ngực Triệu Vận Vi, cong môi.

Qua nửa ngày, Sở Lan Ninh ăn đã no rồi, hơi nghiêng người nói với Phó Diệp Duy bên cạnh, “Em vào nhà vệ sinh một chút.”

Nói xong, bóng dáng thướt tha xinh đẹp đã biến mất không thấy.

***

Dưới ánh đèn mờ nhạt, thiếu nữ mặc váy đỏ kiều mị diêm dúa, lộ ra bả vai trắng nõn, Sở Lan Ninh tô lại son môi, mím môi đứng trước gương nhìn nửa ngày.

Đi ra nhà vệ sinh, cô đã nhìn thấy Úc Cẩm Dạ đúng lên ngoài, không giống ngẫu nhiên gặp được, ngược lại giống như cố ý chờ cô.

Sở Lan Ninh sửng sốt một chút, không dừng lại, giả vờ không nhìn thấy, muốn đi qua trước mặt hắn.

Chỉ thấy ngời phía sau mím môi, cứ như vậy đi theo sau lưng cô, giống như người theo đuổi.

Cô dừng lại bước chân, quay đầu nhìn hắn: “Cậu đi theo tôi làm gì?”

Chỉ thấy Úc Cẩm Dạ quay mặt đi chỗ khác, không giống như đang nhìn cô, giọng điệu khinh thường nói, “Sở Lan Ninh, tôi hy vọng chị biết thân phận của mình, chị đừng đi bắt nạt Vi Vi, nếu không......”

Nhìn đi nhìn đi, cô nằm không cũng trúng đạn.

Thiếu niên hung dữ nói, còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy cô cười nhạo một tiếng, nhếch môi đỏ, tạo ra độ cung giống như trò đùa dai, chàng trai kiêu ngạo dễ dàng xù lông, khẩu thị tâm phi này, khiến cô không nhịn được muốn trêu đùa.

“Nếu không, nếu không thì làm sao, làm tôi à, Triệu Vận Vi là thứ gì, có xinh đẹp như tôi không?”

Chỉ thấy đôi mắt đào hoa của thiếu nữ cong lên, dán lên lỗ tai Úc Cẩm Dạ, giọng điệu ái muội phả lên vành tai hắn, “Buổi tối tới phòng tôi, ngủ nhé!”

Giọng nói của cô kiều mị, tiếng cười khẽ mang theo mê hoặc, làm Úc Cẩm Dạ lập tức đỏ mặt, giọng nói có chút run rẩy, giống như một cô gái nhỏ bị đùa giỡn, không phụ vẻ ngạo mạn lúc trước, tức giận nói: “Dâʍ đãиɠ, vô sỉ!”

Thân thể Sở Lan Ninh dán lên l*иg ngực hắn, sờ soạng thân thể nóng bỏng của hắn, khẽ cười nói: “Sao lại đập nhanh như vậy?”

Úc Cẩm Dạ không trả lời cô, bóng người lập tức biến mất trước mặt cô.

Thiếu nữ che miệng cười đến càn rỡ trước cửa nhà vệ sinh, không ngờ nghe thấy phía sau lại truyền đến giọng nói của Phó Diệp Duy.

“Bảo bối, nhìn rất vui vẻ đó.”