Chương 46: Có nhớ anh không?

Bởi vì chuyện này, Úc Cẩm Dạ bắt đầu trốn tránh Sở Lan Ninh, cũng không dạy cô bơi lội nữa, nếu gặp phải, cũng không liếc nhìn cô một cái, trực tiếp đi đường vòng, như không tiếng động nói cho cô biết hãy chết tâm này đi.

Cứ như vậy trôi qua mấy tuần, trường học cũng khai giảng, Phó Diệp Duy dạy phụ đạo cũng đổi thành thứ bảy, chủ nhật.

Hôm nay là thứ sáu, Sở Lan Ninh đứng trên ban công, nhìn Úc Cẩm Dạ đi vào phòng tắm, trực tiếp ấn mật mã cửa nhà họ Úc đi vào, thông qua hệ thống cô đã đổi được mật mã nhà Úc Cẩm Dạ, chỉ vào lúc này, điểm số mới có chút tác dụng.

Sở Lan Ninh nhìn kính thủy tinh trong suốt sương mù mờ mịt, nhướng mày, nhìn thoáng qua phòng thiếu niên, không phải màu trắng đen hay xám, chỉ là màu lam nhạt mang theo cảm giác của thiếu niên, chăn trên giường đã trải ra, chỉ thấy Sở Lan Ninh cởϊ áσ khoác mỏng trên người ra đặt trên ghế sô pha, chỉ mặc một kiện áo ngủ thắt đai eo màu vàng, bao vây thân thể lả lướt của thiếu nữ, trong đêm tối có vẻ vô cùng dụ hoặc.

Sau đó trực tiếp chui vào trong chăn hắn.

Hô hấp của Sở Lan Ninh có chút không thoải mái, qua nửa ngày, nghe thấy tiếng cửa kính di chuyển, có tiếng bước chân tới gần bên này, bởi vì đã tắt đèn, Úc Cẩm Dạ căn bản không có nhận ra trên giường có thêm một bóng người, tùy tay xoa mồ hôi trên trán, đổi một cái áo thun màu trắng, trực tiếp chui vào ổ chăn.

Không chờ hắn nằm xuống, một thân thể ấm áp giống như rắn đã quấn lên, mềm ấm lại mang theo hương sữa, một đôi tay từ dưới hướng lên trên, trực tiếp chui vào quần áo hắn, sờ đến l*иg ngực trần trụi của hắn.

Thân thể Úc Cẩm Dạ run lên, thẩn thể mềm mại hoàn toàn dán lên cơ thể hắn, chỉ nghe thấy hắn phát ra một tiếng hít khí lạnh, trực tiếp xốc chăn lên, lộ ra một khuôn mặt nhỏ đỏ hồng vì thiếu khí.

Mắt đuôi nhếch lên, chỉ thấy hai mắt cô mê mang, giọng nói khàn khàn của thiếu niên từ cổ họng tràn ra, sắc mặt âm trầm: “Sở Lan Ninh, cút xuống cho tôi.”

Hắn nghiêng đầu nhìn thiếu nữ trước mặt, thân thể cô hơi nghiêng, đai đeo trượt xuống, ngực tròn trịa lộ ra chút trắng nõn, hai chân thon dài vắt chéo, trong thanh thuần lại mang theo vài phần gợi cảm.

Sở Lan Ninh không nói gì, môi đỏ khẽ nhếch, hai tay chống trên giường, thân thể chậm rãi giống tới gần Úc Cẩm Dạ, đè lên trên người hắn, cặp mắt đào hoa từ trên cao nhìn xuống, cắn một cái lên môi hắn.

Úc Cẩm Dạ ăn đau, mở miệng, đầu lưỡi ướŧ áŧ của thiếu nữ liền chui vào trong miệng hắn, mềm mại quấn lấy lưỡi hắn, tay ôm đầu hắn, ngực như có như không cọ lên ngực hắn.

Sức lực của đàn ông và phụ nữ chênh lệch rất lớn, không thể bị một cô gái áp chế được, mà giờ phút này Úc Cẩm Dạ lại không đẩy cô ra, tùy ý để cô quấn lấy mình, thân thể lại sinh ra kɧoáı ©ảʍ kịch liệt, lúc tay nhỏ của cô chạm vào dươиɠ ѵậŧ cứng rắn, hắn đã bắt được tay cô.

“Buông ra, Sở Lan Ninh, tôi nói với chị lần nữa.” Úc Cẩm Dạ từ trong hương thơm ngọt ngào dụ hoặc của thiếu nữ thanh tỉnh lại, giọng nói còn mang theo tiếng thở dốc, trong nháy mắt, nhiệt độ nóng bỏng dần dần biến mất, thiếu nữ trước mắt giống như một trận cát bị gió nhẹ thổi tan.

Úc Cẩm Dạ đột nhiên bừng tỉnh, hắn thở hổn hển lập tức từ trên giường ngồi dậy, nhíu chặt mày, nhìn căn phòng đen nhánh, đâu ra Sở Lan Ninh gì đó.

Đốt ngón tay rõ ràng tay sờ xuống đũng quần, mẹ nó, toàn bộ đều ướt.

***

Đồng thời, lúc này, trong phòng Sở Lan Ninh, chỉ thấy cô mặc chiếc áo ngủ đai eo màu vàng kia, ngực tròn trịa căng phồng.

“Đọ hảo cảm của Úc Cẩm Dạ +10, độ hảo cảm là 37”

Bên này, Tiểu A mới vừa nói xong, trên màn hình trực tiếp hiện lên lời mời nói chuyện video, điện thoại vừa chuyển được, khuôn mặt anh tuấn của Phó Diệp Duy đã xuất hiện trên màn hình điện thoại của cô.

“Còn chưa ngủ sao?” Phó Diệp Duy hỏi, giọng nói của hắn có chút hơi khàn, bởi vì vừa tắm rửa xong, một bàn tay của hắn còn cầm khăn lông xoa tóc, một tay khác cầm di động nói chuyện với cô, trên người mặc áo tắm dài, hơi rộng mở, có thể nhìn thấy cơ ngực ẩn nấp và xương quai xanh bằng phẳng, rất hấp dẫn người.

Sở Lan Ninh cúi thấp đầu, cầm lấy gối ôm trên giường ôm vào ngực, cô cười, nói “Vẫn chưa ngủ, chờ lát nữa.”

“Nhớ anh sao? Hửm?” Người đàn ông đã lau khô tóc, ngồi xuống, trực tiếp dựa vào ghế, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm cô, nói ra lời ái muội.

Sở Lan Ninh giảo hoạt cười, môi đỏ khẽ nhếch “Nhớ.”

Không sai, mấy ngày trước, cô đã đồng ý lời tỏ tình của Phó Diệp Duy rồi.