Chương 16

“Dư Dư, vừa rồi Lưu Hành đã gọi điện thoại tới cho anh. Cậu ta đã nói hết chuyện đã sảy ra tối nay cho anh rồi, em không sao chứ? Dư Dư, em nghe anh nói đây, dẹp hết cái bản hợp đồng đầu tư đó đi! Anh không sợ phải bồi thường cho Hoắc thị, điều anh sợ là bản thân gián tiếp đẩy em vào nguy hiểm.” Giọng Ôn Húc Nhiên ở đầu dây bên kia không nén nổi sự lo lắng.

Triệu Uyển Dư nghe được những lời này, nhớ lại hành động vừa rồi của bản thân, nhất thời cảm thấy hoản loạn, “Tôi….tôi không sao. Bao…bao giờ anh về?”

Cô chạy tới bên cửa sổ sát đất, quay lưng về phía người đàn ông đang ngồi trên giường.

Ngôn ngữ dường như không theo kịp sự tư duy của não bộ, Triệu Uyển Dư thực không biết vừa rồi mình đã làm cái gì, sao lại có thể như vậy?

“Dư Dư, anh đang thu xếp các dự án bên Singapore, cũng đã tìm được nguồn vốn để xin đầu tư. Về phía hợp đồng đã kí với Hoắc thị, em thay anh liên hệ với họ, muốn bồi thường bao nhiêu, chỉ cần đưa ra con số!”

“Trước hết…tôi đợi anh về, còn về hợp đồng kia…không phải nói huỷ là huỷ. Chúng ta làm ăn đều có quy tắc, tôi là luật sư…vì vậy càng không thể phá vỡ nó.” Cô biết Ôn Húc Nhiên đang lo lắng cho cô, nhưng chuyện phá vỡ hợp đồng không phải là chuyện nhỏ, càng không thể nói qua điện thoại. Hơn nữa giữa cô và Hoắc Lãng Triết còn có giao kèo….

“Được, anh nghe em. Cứ tạm tính như vậy đi, nhưng giọng em có gì đó không ổn lắm, đã xảy ra chuyện gì rồi?” Ôn Húc Nhiên thận trọng hỏi.

“Tôi... tôi vừa mới tỉnh lại, lúc ở nhà hàng có uống rượu…nên....” Lần đầu tiên trong đời kể từ khi trở thành luật sư, Triệu Uyển Dư lại lâm vào tình cảnh không biết nên nói cái gì.

Cú điện thoại này nếu nói là gọi đến đúng lúc cũng phải mà không đúng lúc cũng không có gì sai.

Nhưng cũng chính cuộc điện thoại này của Ôn Húc Nhiên đã cứu cô….

“Dư Dư?” Giọng Ôn Húc Nhiên có chút cảnh giác, anh có linh cảm cô không ổn, “Chúng ta biết nhau lâu như vậy rồi, còn có chuyện gì không thể nói với anh? Rốt cuộc em làm sao vậy? Sau khi nhận điện thoại từ Lưu Hành, anh không thể ngừng nghĩ về em. Anh sợ em gặp chuyện, sợ em bị gây khó dễ. Những gì anh nói, em có hiểu không?”

“Húc Nhiên, tôi...”

“Xin lỗi, tôi và luật sư Triệu đang nói chuyện” Đúng lúc Triệu Uyển Dư muốn mở miệng, từ phía sau một bàn tay đàn ông vươn tới, giành lấy điện thoại trong tay cô, nhàn nhã cất tiếng nói với người ở đầu dây bên kia.

Triệu Uyển Dư bị doạ đến nỗi không dám kêu thành tiếng, lấy tay che miệng, đôi mắt đẹp cũng bởi vì hành vi lớn mật của Hoắc Lãng Triết mà bất giác trừng lớn…

“Anh là ai? Giờ này, làm sao anh có thể ở cùng một chỗ với Dư Dư?” Ôn Húc Nhiên đang ngồi trên giường, bất ngờ đứng dậy.

Bởi Triệu Uyển Dư đang ở rất gần đó, cô đương nhiên cũng có thể nghe được lời của Ôn Húc Nhiên. Đang nghĩ muốn tiến lên lấy lại di động, lại bị cánh tay rắn chắc của Hoắc Lãng Triết khoá chặt vòng eo, không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể nhìn anh ta bày ra khuôn mặt tà mị, tiếp tục nói chuyện, “Câu này là tôi nên hỏi mới đúng. Dự án mà Triệu luật sư đây nhờ tôi huy động vốn có vài vấn đề phát sinh, tôi là đang bàn chuyện làm ăn.”

Bịa ra một lý do vô cùng hợp tình hợp lý, giọng điệu Hoắc Lãng Triết trước sau vẫn thật bình thản.

“Hoắc tổng?” Ôn Húc Nhiên nghi hoặc lên tiếng.

“Là tôi.”

Đầu dây bên kia, Ôn Húc Nhiên dường như càng lo lắng hơn, “Hoắc tổng, tôi là Ôn Húc Nhiên, là tổng giám đốc của công ty kinh doanh J&P, Triệu Uyển Dư cô ấy chỉ là luật sư pháp lý của chúng tôi. Mặc dù công ty đang do cô ấy nắm giữ nhưng mọi chuyện đều phải thông qua tôi. Hiện giờ tôi không ở trong nước, tôi không biết dự án xảy ra vấn đề gì nhưng tôi mong anh không làm gì khó dễ cho cô ấy.”

“Ra là vậy. Anh Ôn Húc Nhiên yên tâm, chỉ là vài vấn đề nhỏ, tôi sao có thể gây khó dễ cho luật sư pháp lý của công ty đối tác được." Hoắc Lãng Triết vừa trả lời Ôn Húc Nhiên, vừa nở nụ cười xấu xa nhìn Triệu Uyển Dư đang bị anh ôm cứng trong ngực.

Nghe những lời bịa đặt trắng trợn mà Hoắc Lãng Triết phun ra, Triệu Uyển Dư không khỏi tức điên, hận không thể đánh anh ta một trận. Đúng lúc này, anh chợt cúi xuống, hung hăng hôn lấy môi cô, cuồng bạo giống như đang trả thù vậy…

Triệu Uyển Dư càng cố đẩy anh ra, lại càng bị ôm chặt hơn.

Anh ta điên rồi sao? Vào lúc này rồi còn muốn chiếm tiện nghi của cô?

Điên rồi! Đúng là điên thật rồi!

“Vậy thì may quá…” Ôn Húc Nhiên khẽ thở dài một hơi, “Hoắc tổng, ngay khi về nước tôi nhất định sẽ đến gặp ngài. Luật sư Triệu trước giờ có hơi cứng đầu, nếu có gì không phải tôi hy vọng anh có thể nể tình mà chiếu cố cô ấy.”

Hoắc Lãng Triết nghe xong những lời này, nụ cười bên môi càng đậm, “Anh Ôn Húc Nhiên yên tâm đi. Luật sư Triệu là người rất tài giỏi, tôi sẽ chiếu cố thật tốt cho cô ấy.”

Triệu Uyển Dư gắt gao nhìn chằm chằm tên tổng tài Hoắc Lãng Triết. Chỉ có cô mới biết, lúc anh nói những lời này ánh mắt đến cỡ nào tà ác, nụ cười đến cỡ nào tham lam. Thậm chí cô còn có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay to của anh đang từ từ dời xuống, nương theo cái từ “chiếu cố” kia, đột nhiên phủ lên mông cô, dùng sức xoa nắn.

“Uhm...” Không tự chủ được, từ trong cổ họng Triệu Uyển Dư bật ra tiếng rêи ɾỉ. Sau một khắc, emcô kinh hoàng vội lấy tay bụm miệng, trợn mắt nhìn nụ cười xấu xa hiện ra bên môi Hoắc Lãng Triết.

Trong điện thoại, Ôn Húc Nhiên vẫn không hề hay biết, anh vui vẻ lên tiếng, “Cảm ơn Hoắc tổng, Dư Dư của chúng tôi nhờ cậy cả vào ngài. Vậy thôi, tôi không làm phiền cuộc trò chuyện của hai người nữa.”

Dư Dư? Của chúng tôi? Không phải là quá thân thiết rồi sao?

Bên môi Hoắc Lãng Triết nổi lên một tia cười lạnh xen lẫn nét cuồng ngạo, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Triệu Uyển Dư đang áp vào ngực hắn, chậm rãi nói, “Nhất định rồi, về phương diện này, anh Ôn Húc Nhiên cứ yên tâm.“

Vừa nói, tay anh vừa tăng thêm lực. Dường như biết rõ Triệu Uyển Dư sẽ không dám giãy giụa quá mức cũng như hét lên, anh càng càn rỡ xoa nắn mông cô, tận hưởng sự mềm mại trong lòng bàn tay. Mà lúc này thân thể cao lớn cũng dần áp lại gần cô, đem cô đè sát vào cửa kính khiến cho Triệu Uyển Dư không còn cách nào chống cự.

Triệu Uyển Dư lúc này đã không còn nghe rõ Ôn Húc Nhiên đang nói cái gì trong điện thoại. Cô chỉ cảm thấy thân thể Hoắc Lãng Triết ở phía sau ngày càng cứng rắn, khiến cho hô hấp của cô càng lúc càng khó khăn. Mà ngay lúc này, tiếng cười của anh lại vang lên…

"Khoan đã, hình như Triệu luật sư có gì muốn nói với anh.” Dứt lời, Hoắc Lãng Triết liền đưa điện thoại đến trước mặt cô.

Triệu Uyển Dư liều mạng lắc đầu. Ôn Húc Nhiên dù sao vẫn là cấp trên của cô, chuyện mất mặt như vậy, cô không thể để anh biết, nhưng cô làm gì được đây. Điện thoại di động trước mặt cô vẫn đang kết nối. Cô thật không hiểu, Hoắc Lãng Triết làm vậy để làm gì? Bôi nhọ cô ư? Hay đang tìm cách khiến cô đến cả mặt mũi ngẩng cao đầu cũng không có?

Thấy cô cứ chần trừ, Hoắc Lãng Triết liền chậm rãi cúi đầu xuống, kề sát vành tai nhỏ nhắn của cô, thấp giọng nói. “Chẳng lẽ, em không sợ anh ta hoài nghi sao?” Dứt lời, anh lại khe khẽ gặm cắn vành tai cô.

Triệu Uyển Dư càng lúc càng run, vội vàng cầm lấy di động, áp vào bên tai. Sau một khắc, thân thể cô bị Hoắc Lãng Triết vòng qua, khiến cho từng đường cong duyên dáng phía sau áp sát vào thân hình cao lớn của anh.

“Ôn Húc Nhiên, tôi..." Giọng cô có chút run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà là vì người đàn ông bá đạo phía sau càng lúc càng quá phận. Thậm chí, cô có thể cảm nhận được anh đang dùng thân thể cao lớn của mình miêu tả từng đường cong trên thân thể cô. Bàn tay to từ phía sau khoá chặt vòng eo, khiến cô không khó cảm thấy có một sức mạnh vô cùng lớn đang áp chế mình…

Chưa kể vì rượu mà lúc này đầu cô đang rất đau, trước đó còn bị hắn dụ hoặc…

“Dư Dư, đừng lo lắng quá, anh đã bảo Lưu Hành rồi, từ giờ tới lúc anh về nước, nếu gặp khó khăn gì, em cứ bảo cậu ta. Lưu Hành sẽ thay anh thu xếp ổn thỏa.” Ôn Húc Khiên cất giọng vô cùng nhẹ nhàng, không hề che dấu nhu tình trong từng lời nói.

Lúc này, Triệu Uyển Dư thực muốn khóc nhưng vẫn cố nén xuống. Cô không nghĩ bản thân lại yếu đuối đến vậy, nhất là khi nghe thấy lời quan tân của Ôn Húc Nhiên. Dù sao thì Ôn Húc Nhiên đã giúp đỡ cô rất nhiều, để nói không xem anh là bạn thì là nói dối. Nhưng, người đàn ông phía sau cũng không định buông tha cô.

Hoắc Lãng Triết để cho cô nghe điện thoại, chỉ là muốn tiến thêm một bước trong việc sỉ nhục cô mà thôi. Tạm thời buông ra, chẳng qua là muốn chiếm hữu một cách triệt để.