- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trò Chơi Nguy Hiểm Xin Đừng Lún Sâu!
- Chương 17: Chương 17
Trò Chơi Nguy Hiểm Xin Đừng Lún Sâu!
Chương 17: Chương 17
"Húc Nhiên, tôi...!biết rồi.” Triệu Uyển Dư chỉ cảm thấy toàn thân, trên dưới đều rất khó chịu, nhất là lúc này.
Đằng trước, cô phải chống đỡ với mặt kính lạnh băng mà phía sau, thân thể Hoắc Lãng Triết nóng bỏng, rắn chắc lại đang áp tới.
Cô giống như bị kẹt ở giữa, không thể tiến lên, cũng chẳng cách nào lùi lại.
“Vậy em cứ xử lý vụ này nhé.
Anh đoán em vẫn chưa tỉnh rượu, cố gắng bàn bạc xong sớm rồi về nghỉ ngơi.” Ôn Húc Nhiên hết sức ôn nhu dặn dò.
“Tôi biết rồi…anh yên tâm…sẽ thu xếp ổn thỏa.”
Triệu Uyển Dư nói xong, vội vàng cúp điện thoại.
Còn chưa kịp giãy dụa, Hoắc Lãng Triết đã đoạt lấy điện thoại, ném thẳng xuống bàn trang điểm cách đó không xa.
“Đủ rồi!” Triệu Uyển Dư không thể chịu đựng hơn nữa, xoay người giận dữ trừng mắt nhìn anh, bàn tay nhỏ bé gắng sức chống đỡ l*иg ngực của Hoắc Lãng Triết, “Tại sao anh có thể bày ra trò đó…Lãnh Triết thôi thật kinh bỉ anh.
Anh là cái thá gì mà giở trò đó, anh hận tôi đến vậy ư? Hận tôi tôi mức muốn hủy hoại tất cả của tôi.
Tôi không cần đầu tư nữa….huỷ…huỷ hết đi.
Tôi mệt mỏi lắm rồi Hoắc tiên sinh à!”
Bị anh đả kích nặng nề, Triệu Uyển Dư chỉ biết gằn lên từng chữ.
Tâm trí cô lúc này đã quá tải rồi, thái dương cũng giật liên tục.
Cô đã nói với Ôn Húc Nhiên rằng: hợp đồng không thể tự ý huỷ bỏ.
Nhưng giờ thì sao?
“Em có biết mình đang nói gì không luật sư Triệu?” Hoắc Lãng Triết mặt dày nở nụ cười hấp dẫn, đem cô sít sao nhốt chặt, lại đem gương mặt cương nghị vùi vào mái tóc cô, anh không đề cập tới vấn đề cô vừa nói mà trầm giọng lên tiếng: “Triệu Uyển Dư, tôi hỏi em, cái người tên Ôn Húc Nhiên kia với em, rốt cuộc là loại quan hệ gì?”
Triệu Uyển Dư không ngờ tới Hoắc Lãng Triết sẽ hỏi như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người...
Hoắc Lãng Triết khẽ ngẩng đầu, sống mũi vẫn áp lên mái tóc cô, cất tiếng nói đầy mê đắm.
“Tôi hy vọng là không có, bằng không…” Nói đến đây, đáy mắt anh ánh lên tia lạnh lẽo, “Tôi không biết sẽ gây ra chuyện gì đâu.”
“Hoắc Lãng Triết, anh bị điên à, anh ấy và tôi chẳng là gì cả, càng không liên quan tới ân oán giữa anh và tôi!”
“Vậy thì tốt!” Vẻ mặt Hoắc Lãng Triết như có chút thương tiếc, anh hơi cúi xuống, ngón tay thon dài dùng chút sức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, khẽ đặt lên đó một nụ hôn, nhưng mà lần này lại mang theo nhu tình khiến cô không thể nào nắm bắt.
“Tôi mê đắm em còn không hết, tại sao em lại nghĩ tôi đang trả thù em.
Dư, hay em nhận ra bản thân đã không thể trốn tránh khỏi tôi, nên phủ nhận tất cả những điều tôi đang làm chính là sự trả thù?”
Tâm tư lại bắt đầu loạn xạ, tận đáy lòng cô thực sự nghi ngờ bản thân, nghi ngờ tình cảm của mình nhưng lý trí lại không cho phép cô có sự nghi hoặc đó.
Triệu Uyển Dư, anh ta chỉ đang cố ý thao túng cô mà thôi!
“Hoắc Lãng Triết…đầu óc tôi bây giờ đã quá tải rồi, tôi không muốn nghe gì nữa.
Nếu anh muốn ngủ ở đây, tôi sẽ lập tức ra ngoài.
Tôi xin anh…coi như nể tình chúng ta trước đây mà buông tha tôi có được không, anh đừng giày vò tôi nữa..” Lúc này, Triệu Uyển Dư chỉ có thể hạ mình cầu xin, cô đã choáng váng lắm rồi, không biết có thể trụ thêm nữa hay không.
“Giày vò em?” Hoắc Lãng Triết thấp giọng hỏi ngược lại, lại thấy cô đang cảnh giác nhìn mình, nụ cười tà mị trên gương mặt anh càng rạng rỡ, lúm đồng tiền theo đó mà lộ ra.
“Tôi thương em còn không kịp, sao có thể nhẫn tâm tổn thương em? Chuyện của bốn năm trước, tôi từng rất thắc mắc tại sao đang yên đang lành em lại đá tôi….nhưng giờ thì khác rồi, đã quá lâu để khiến tôi phải để tâm.
Triệu Uyển Dư, em nghĩ tôi thật sự nhỏ nhen đến thế sao?” Vừa dứt lời, Hoắc Lãng Triết liền đẩy cô trở lại chiếc giường mềm mại, thân hình cao lớn trực tiếp đè lên thân thể nhỏ bé, đem cô bao phủ hoàn toàn dưới thân.
Triệu Uyển Dư sợ tới cứng người, còn chưa kịp phản ứng, đã khiến cho đầu lưỡi Hoắc Lãng Triết thừa dịp tấn công.
Anh ngậm chặt cánh môi mềm mại, đói khát mυ"ŧ lấy sự ngọt ngào trên môi cô.
Nụ hôn lần này càng cuồng dã hơn, như muốn đem cô hoà nhập vào từng mạch máu.
Điên cuồng kí©h thí©ɧ!
Sao lại có thể như vậy?
Triệu Uyển Dư nghĩ muốn đẩy anh ra, lại bị mùi trầm hương quen thuộc bao vây, dần dần sự phản kháng của cô càng trở nên yếu ớt.
Tâm tư tuy có chút lạnh lẽo nhưng nhanh chóng bị lửa nóng trên người hoàn toàn vùi lấp.
Nếu có thể trách…cô sẽ đổ lỗi hết cho việc đã uống rượu, chính vì say nên cô mới trở nên hồ đồ!
Ngón tay thon dài linh hoạt chui vào áo của cô, làn da mềm mại dưới lòng bàn tay khiến anh càng thêm khó kìm chế.
Không cho Triệu Uyển Dư thời gian để kịp phản kháng, bàn tay tà mị khéo léo kéo áo cô lên, ngón tay nhanh chóng theo đó len vào.
Một hồi tê dại nhanh chóng bao trùm toàn thân, thân thể cũng trở nên căng thẳng.
“Hoắc Lãng Triết...đừng...” Thanh âm của cô hoàn toàn đứt quãng, sau một khắc, áo của cô hoàn toàn bị anh cởi ra.
“Không...” Nhớ tới chiếc váy dạ hội bị Hoắc Lãng Triết xe rách, cô cố gắng phản ứng lại.
“Em rõ ràng thích cảm giác này, vì cái gì còn muốn kháng cự?” Trong mắt Hoắc Lãng Triết hoàn toàn là ý chiếm hữu, anh đem hai tay cô cố định ở đầu giường, những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gương mặt cô, “Dư, em có biết, tôi khao khát có được em đến chừng nào…”
Toàn thân cô run lên, ánh mắt của anh không có lừa cô.
Cô nhận ra, những lời Hoắc Lãng Triết vừa nói tất cả đều là thật!
“Lần này tôi sẽ không vì em khóc mà dừng lại…”
Như một lời thông báo, Triệu Uyển Dư mặc dù muốn phản kháng, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình dưới bàn tay to của Hoắc Lãng Triết đang từ từ nở rộ.
Anh giống như đang vuốt ve báu vật, ngón tay trên da thịt lưu lại từng dấu vết nóng bỏng khiến Triệu Uyển Dư khẽ run lên, cảm giác run rẩy này len lỏi dần đến đại não, khiến cho cô cơ hồ mất đi ý thức.
Hoắc Lãng Triết chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, nở nụ cười tà mị, đem những gì còn sót lại trên người cô rút đi toàn bộ.
Đập vào mắt anh là thân thể hoàn mỹ như một bức tượng nữ thần, ngón tay khẽ vuốt ve thân thể cô bất giác tăng tốc chạy loạn, cảm nhận da dẻ mềm mại, trắng mịn hệt như một đoá sen trắng tinh khiết.
“Đủ rồi!…Tôi không muốn,”
Thanh âm yếu ớt của cô lọt vào trong tai Hoắc Lãng Triết lại trở thành một kiểu hấp dẫn trí mạng.
“Dư, em thật đẹp…” Hoắc Lãng Triết ngoảnh mặt làm ngơ, từ tận đáy lòng thở dài nói.
Chiếc cổ thon dài, làn da trắng nõn, hai vai gầy mà uyển chuyển, cánh tay êm ái, vòng eo mềm mại tựa cành liễu đón gió, tính cả nơi tròn trịa nhô lên, từng đường cong quyến rũ, da thịt non mềm, tất cả kết hợp hài hoà tạo nên một thân hình kiều mị mê người.
Lúc này, Hoắc Lãng Triết không còn khống chế được bản thân, tự động cúi xuống, hôn lên da thịt cô, lưu lại những dấu vết hồng hồng trên làn da trắng nõn.
“Dư, tôi thích em.
Có trời mới biết, mỗi lần nhìn thấy em, tôi đều nghĩ muốn điên cuồng mà chiếm lấy em.” Anh cất tiếng nói êm ái đến doạ người, thanh âm cũng lộ ra sự thô cát trầm thấp, “Mỗi lần em đứng trước mặt tôi, tôi lại nghĩ…làm cách nào để em không thể rời xa tôi.”
Triệu Uyển Dư bị lời nói của anh làm cho kinh hãi, lý trí dần hồi phục lại.
Cô muốn thoát khỏi đôi môi tà ác của anh, lại bị cái cảm giác ướŧ áŧ ấm áp đó chế ngự, bất giác tâm thần rối loạn, bàn tay vô thức nắm chặt lại, gương mặt nóng ran như sắp bốc cháy, tùy ý mặc anh hoành hành.
Mà trong ánh mắt Hoắc Lãng Triết lúc này, chỉ còn lại một màu đỏ thẫm của du͙© vọиɠ nguyên thuỷ…
Không chút nghĩ ngợi, anh hé miệng, cúi xuống, chẳng bao lâu, vô số vết hôn nóng rực trải rộng trên làn da trắng nõn của cô.
Bàn tay của anh như có ma lực, kí©h thí©ɧ đến từng sợi dây thần kinh nhỏ bé, khiến cô vừa có cảm giác khổ sở lại vừa vô cùng thoải mái.
Triệu Uyển Dư nằm trên chiếc giường mềm mại, chịu đựng nụ hôn càng lúc càng trở nên nóng bỏng cùng tham lam của Hoắc Lãng Triết, từng đợt từng đợt khơi dậy cảm giác ngưa ngứa cùng tê dại khắp toàn thân.
Cô vô lực mà nằm dưới thân anh, mặc cho anh ở trên người cô làm càn, châm lên từng ngọn lửa du͙© vọиɠ.
Đối mặt với thân hình kiều mị hấp dẫn, Hoắc Lãng Triết vô cùng khẩn trương, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác chiếm hữu mãnh liệt.
Ánh mắt anh càng thêm đυ.c ngầu, anh lập tức lấn người lên, bàn tay thô bạo cầm hai bàn chân nhỏ nhắn của cô kéo về phía mình, một nụ hôn nóng bỏng lập tức áp xuống, mang theo sự huỷ diệt toàn bộ xuống thẳng nơi mẫn cảm phía dưới.
Triệu Uyển Dư đột nhiên mở to hai mắt, cô nghĩ muốn khép chân lại nhưng phát hiện tất thảy đều phí công.
“Mèo con, thân thể em nhạy cảm như vậy, bốn năm qua chưa ai dạy em sao?” Hoắc Lãng Triết hài lòng nhìn thân thể run lên vì kinh hãi của cô, thấp giọng than nhẹ.
Như thể muốn kiểm soát tất cả, anh lại một lần nữa cúi xuống vùi mình vào nơi thánh địa.
Không!
Không thể nào!
Triệu Uyển Dư phút chốc cảm thấy eo lưng thẳng tắp, một cảm giác tê dại xuyên thấu thân thể, muốn cất lên tiếng phản kháng lại phát hiện ra khoé môi bật lên tiếng ngâm nga mất hồn.
Hành vi của Hoắc Lãng Triết càng lúc càng tà ác, như thể muốn hoàn toàn khống chế linh hồn cô, đem cô hoà vào với anh.
“Đừng cự tuyệt, lần này sẽ không bị dừng giữa chừng nữa, sẽ khiến em thích.” Tiếng nói của Hoắc Lãng Triết tà ác mà chân thật, vừa nói, vừa khơi lên một đợt dục hoả mới giày vò thân thể cô.
Triệu Uyển Dư cảm thấy toàn thân bị một nhiệt lượng lớn lao xâm nhập, cô liều mạng uốn éo người, nhưng không cách nào kháng cự cảm giác hấp dẫn trí mạng này.
“Dừng lại đi….Hoắc Lãng Triết….tôi không thể cùng anh làm chuyện đó…” Lúc này, Triệu Uyển Dư chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng đến tột cùng là sợ hãi cái gì, cô cũng không biết.
“Dừng lại? Dư…em mê người như vậy.
Thân thể của em so với cái miệng nhỏ còn thành thực hơn gấp ngàn lần, tôi nghe được nó đang không ngừng nói muốn tôi, muốn tôi.
Không làm với tôi? Em sẽ làm nó với ai? Là người ở bữa tiệc hôm nay hay là gã cùng em nói chuyện điện thoại?”
“Không...”Triệu Uyển Dư liều mạng lắc đầu.
“Anh không thể vô lý như thế được…tôi sao có thể cùng họ…”
“Phải, sao em có thể! Vì vậy em chỉ có thể làm chuyện này với tôi.
Không phải em cũng thích cảm giác này sao? Tôi sẽ giúp em cảm nhận nó.” Câu nói hàm chứa ý trào lộng không hề che dấu, Hoắc Lãng Triết lúc này điên cuồng như dã thú say mồi, toát ra sự nguy hiểm kinh người, giọng nói vì du͙© vọиɠ chi phối cũng trở nên khàn đặc.
Triệu Uyển Dư đã không cách nào phân biệt ý tứ trong lời nói của anh.
Vô lực nằm dưới thân thể cao lớn, toàn thân như bị rút sạch sức lực, trên vầng trán mịn màng lấm tấm mồ hôi, cảm giác trống rỗng trong cơ thể càng lúc mãnh liệt, cô chỉ có thể lắc đầu, dùng cách thức duy nhất này biểu thị sự phản kháng yếu ớt.
Nhưng cô cũng không biết, cô đang phản kháng anh hay phản kháng lại lòng mình.
“Dư, tôi muốn em, bốn năm trước cũng muốn em” Hoắc Lãng Triết tà mị cười, ưu nhã cởi bỏ y phục của mình, từng món một ném dưới thảm trải sàn.
Thân thể tráng kiện không thua kém bất kỳ nam người mẫu hàng đầu nào, làn da ngăm, cơ bắp rắn chắc, bắp đùi thon dài…tất cả đều khiến phụ nữ phải đỏ mặt khi nhìn vào.
Gương mặt Triệu Uyển Dư lúc này cũng hoàn toàn đỏ ửng, vội quay qua chỗ khác, không dám nhìn anh, trong lòng cô thực bị vật cứng rắn to lớn đã sớm ngang đứng của anh doạ cho kinh sợ.
Cô rất muốn lập tức nhảy xuống giường, trốn đến góc nào đó mà anh không thể tìm ra, nhưng mà…
Một cảm giác tê dại xa lạ hoàn toàn chế ngự thân thể, khiến cô không cách nào nhúc nhích.
Hoắc Lãng Triết ôn nhu vuốt ve cô, sau một khắc đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô quay lại, cưỡng bách cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Dư, đêm nay để tôi yêu em… Em tự mình cảm nhận xem, tôi hay là gã đàn ông nào khác, ai có thể thoả mãn em hơn!” Thấy ánh mắt Triệu Uyển Dư chìm trong màn sương mê ly, vừa dứt lời, ngay sau đó, anh cúi người xuống, bàn tay to lớn giữ chặt eo nhỏ của cô, mạnh mẽ dùng sức đưa thắt lưng xông tới.
“Aaaaa….” Triệu Uyển Dư đột ngột trừng lớn hai mắt.
Sự đau đớn kịch liệt bất ngờ xuất hiện bao trùm thân thể, cơ hồ khiến cô hôn mê bất tỉnh.
Thân thể bất giác thẳng tắp, lại không tự chủ được, đau đớn hét thành tiếng, nước mắt thi nhau chảy xuống, tràn tới khoé mắt, nhanh chóng thấm ướt ga giường.
Triệu Uyển Dư cho tới bây giờ cũng không biết, sẽ đau đớn như vậy.
Sức mạnh khổng lồ như muốn đem cô xé thành hai nửa.
Thân thể nhỏ bé không chịu nổi sự xâm lược mạnh bạo, trực tiếp muốn đem cô nối liền, hơn nữa còn không cho cô chút thời gian thích ứng, thật sâu đem thân thể cô chiếm giữ.
Khung cảnh trước mắt khiến cả người Hoắc Lãng Triết bất giác run lên.
Sau một khắc, kinh ngạc nhìn về thân thể mềm yếu trong ngực, anh dường như không thể tin được mà nhìn chăm chú vào hạ thân cô, ga giường hiện lên một màu đỏ chói mắt..
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trò Chơi Nguy Hiểm Xin Đừng Lún Sâu!
- Chương 17: Chương 17