Chương 39

“Không, tôi không muốn trở về!” Sự sợ hãi quen thuộc kia lại lần nữa đánh úp lấy cô. Mạch Khê run rẩy không thôi. Tại sao, khi cô còn thấy chút tình cảm trong mắt hắn, hắn lại ra một mệnh lệnh tàn nhẫn như vậy! “Cuộc sống hiện tại của cô ấy rất bình ổn, đừng lại quấy rầy cô ấy!” Nhϊếp Thiên Luật bình thản nói, cũng không khó để nhìn ra thần thái cường ngạnh ở anh. Đôi mắt xanh của Lôi Dận đột nhiên trầm lại, một lúc lâu sau lạnh lùng cười, cũng là nhìn về phía Mạch Khê, tiếng trầm thấp vang lên, hàm ý không thể gọi tên.“ Khê nhi!” Chỉ là hai chữ ngắn ngủn. Hai tay nhỏ bé của Mạch Khê nắm chặt lại. Cô rõ ràng cảm nhận được bên hông truyền đến sự ấm áp, kiên định thì đôi mắt cũng tràn ngập vẻ phản kháng cùng quyết tâm.“Tôi sẽ không trở về, tôi muốn có cuộc sống của chính mình!”Không khí đột nhiên lạnh lẽo.Thật lâu sau, Bạc Cơ đi đến bên người Lôi Dận, nhìn Mạch Khê, sau nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, “Dận, Mạch Khê đang được nghỉ, lại không phải đi học. Để cho cô bé ở ngoài chơi vài ngày đi. Mấy ngày nay cô bé ở công ty tập luyện thực vất vả.” Đối với giọng nói ngọt ngào bên tai, Lôi Dận gần như ngoảnh mặt làm ngơ. Đôi mắt lạnh lẽo như lưỡi kiếm xuyên thấu toàn bộ thân thể Mạch Khê. Sau một lúc hắn mới chậm rãi nhếch khóe môi. Bạc môi tao nhã lại lộ ra vẻ uy hϊếp vô cùng.“Được! Khê nhi có biết hậu quả của một con báo con dám nhe nanh giơ vuốt là gì không?” Mạch Khê tràn ngập cảnh giác, nhìn hắn không hề chớp mắt. Lôi Dận cười lạnh, nâng tay nhẹ nhàng vỗ đầu cô, cả người hơi ngả về trước, cúi xuống bên tai nàng nói một câu: “Tôi sẽ trực tiếp chặt đứt móng của con báo con đó, làm cho nó hoàn toàn mất đi khả năng phản kích!”Mạch Khê đột nhiên biến sắc, thân thể cũng trở nên cứng ngắc. “Quay trở về ngay!” Lôi Dận cuối cùng cũng buông ra một câu lãnh đạm, tựa như sóng yên biển lặng mà ôm lấy Bạc Cơ rời khỏi. Cả thân thể Mạch Khê giống như là bị vắt cạn, đột nhiên xụi lơ; may mắn có Nhϊếp Thiên Luật đứng sau yên lặng đỡ lấy cô. Ngay lúc cô vừa muốn nói gì đó thì ở một phòng truyền đến tiếng hét thảm thiết.Là Hoa Thái Tử!Mạch Khê kinh hoảng quay đầu.“Không nên nhìn!” Nhϊếp Thiên Luật vội vàng lấy tay che hai mắt cô lại. Động tác nhanh nhẹn của anh vẫn chậm một bước. Hai mắt Mạch Khê trước lúc bị che khuất thực rõ ràng thấy được một màn khiến người ta kinh hãi.Một bàn tay đẫm máu rơi trên tấm thảm, máu chảy đầm đìa thành sông…Hô hấp của cô càng ngày càng dồn dập, nỗi sợ hãi cực độ bao vây lấy cô.“A…..”Mạch Khê cuối cùng không áp chế được cơn khủng hoảng liền hét lên đến chói tai. _________________

Phòng tập luyện…Bởi vì buổi biểu diễn của Phỉ Tỳ Mạn đang đến gần nên các tổ nhân viên đều phải tăng ca. Mạch Khê cũng nằm trong số đó. Cô là ca sĩ khách mời của buổi biểu diễn đó bởi vậy bất kể phương diện nào cũng phải đạt tới độ hoàn mỹ. Ở buổi biểu diễn, Mạch Khê không những phải hát mà còn phải nhảy. Chuyện này đối với một người mới thực không dễ dàng. Bởi lực ảnh hưởng của Phỉ Tỳ Mạn rất lớn nên vé vào cửa của buổi biểu diễn vừa mới bán ra mà đã hết sạch. Có thể tưởng tượng ngày đó chắc chắn là ồn ào náo nhiệt, mà Mạch Khê lại phải biểu diễn trước lượng khán giả khổng lồ thì cô có chút hồi hộp. Cho nên trong phòng tập luyện, Mạch Khê rất miệt mài, chăm chỉ. “OK rất tốt!”Đàm Trử Bách là người chịu trách nhiệm dựng vũ đạo cho cô, tỉ mỉ sáng tạo những bước nhảy cho phù hợp với phong cách Mạch Khê cũng như hòa hợp với màn trình diễn của Phỉ Tỳ Mạn. “Mạch Khê, xem ra tôi không phải lo lắng cho buổi biểu diễn sẽ bị cô phá cho rối tinh rối mù!” Phỉ Tỳ Mạn dừng động tác lại thì trợ lý lấp tức tiến lên thay cô ta lau mồ hôi. Cô liếc mắt nhìn cái đầu nhễ nhại mồ hôi của Mạch Khê xong lại nói thêm một câu: “ Nhưng mà hát phụ, nhảy phụ cho nhất danh ca sẽ mệt như vậy đấy, rồi sẽ có ngày cô cũng sẽ được ra solo.” Thái độ của cô ta tuy rằng trước sau ngạo mạn nhưng mỗi câu nói ra đều có lý. Mạch Khê cũng dừng động tác, nhìn Phỉ Tỳ Mạn cười cười “Cám ơn tiền bối, em nhất định sẽ tiếp tục cố gắng!” “Mạch Khê …”Đàm Trử Bách tiến lên, ném cho cô một cái khăn mặt, sau vỗ vỗ bả vai cô, “Rất tốt, hai ngày này em tiến bộ rất nhiều. Đại ca, anh nói có phải không?” Anh quay đầu nhìn về một bên Đàm Trử Quân đang yên lặng không lên tiếng. Mạch Khê ngay cả động tác lau mồ hôi cũng phải dè chừng, không dám nhìn Đàm Trử Quân. Lần này anh ta đối với cô luôn yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. “Tốt, tiếp tục cố gắng!” Đàm Trử Quân thản nhiên nói một câu rồi lập tức đứng dậy đi ra. Mạch Khê mở to hai mắt nhìn.Trợ lý Apple lập tức chạy đến cười không ngớt: “Mạch Khê chúc mừng em nha, rốt cục cũng qua ải.” Mạch Khê vẫn không có phản ứng lại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nửa ngày mới lại nhìn về phía Đàm Trử Bách.“Anh ta vừa bảo em làm tốt nha!” Đàm Trử Bách chớp chớp mắt, bộ dáng có vẻ bất bình: “Mạch Khê, em cũng thật bất công quá đi. Anh khen em làm tốt thì em một chút phản ứng cũng không có. Hắn ta vừa nói câu ‘tốt’ em lại hưng phấn không thôi.” Mạch Khê bưng miệng cười, “Thầy Đàm quản quá là nghiêm khắc, anh ta cho tới bây giờ chưa bao giờ khen em cả, nhưng mà hôm nay là lần đầu tiên đấy!”“Yên tâm đi, em lần này là đi hát ở buổi biểu diễn của người khác. Sau khi kết thúc, em sẽ có cơ hội biểu diễn ca khúc của riêng mình. Anh tin rằng rất nhanh thôi, em sẽ phát huy được hết tài năng!” Đàm Trử Bách vỗ bả vai cô, vẻ mặt khẳng định nói. “Cám ơn, em nhất định sẽ không làm cho mọi người thất vọng.” Mạch Khê ra lời thề son sắt, khuôn mặt nhỏ nhắn rộ lên sáng ngời tựa ánh sáng của ngọc lưu ly.

Bóng đêm bao phủ lên cả bãi đỗ xe, ở một góc hiện lên bộ dáng người con gái hoạt bát, cứ khoa tay múa chân, tựa như chú chim nhỏ, cùng với bóng hình anh tuấn của người con trai.

“Anh Thiên Luật, thầy Đàm hôm nay khen em nha, đây là lần đầu tiên anh ta khen em đấy…”

Nhϊếp Thiên Luật nghe xong lời của cô thì mỉm cười, nhéo cái mũi của cô một cái, “Ừ, Mạch Khê rất tuyệt, nhưng mà tối hôm nay em đã nói câu này năm lần rồi.”

Mạch Khê thè lưỡi, “Người ta cao hứng thôi!”

“Đã nhìn ra. Hôm nay, áng chừng em ăn nhiều gấp đôi mọi khi, ăn hẳn hai suất thịt bò lớn.” Nhϊếp Thiên Luật cười trêu, nói. Mạch Khê cười, “Bình thường ở công ty bị quản rất nghiêm khắc, không được ăn cái này, không được uống cái kia. Em thích nhất là uống Cocacola với ăn kem ly, vậy mà giờ một tí cũng không được đυ.ng vào.”

“Biết tâm tư của em cho nên anh cố ý mang đến mỗi thứ một phần đây.” Nhϊếp Thiên Luật giơ giơ gói to trong tay lên, nhẹ giọng nói.

Hai con mắt Mạch Khê sáng rực lên, nhất thời sung sướиɠ nhảy lên như con chim chích, dính lấy người Nhϊếp Thiên Luật làm nũng: “Anh Thiên Luật, anh thật tốt. Thì ra anh vừa mới phân phó phục vụ ra là vì chuẩn bị cái này sao?”

Nhϊếp Thiên Luật nâng tay xoa xoa đầu cô, “Em thích ăn mà. Anh không phải quản lý của em, cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng tội nghiệp của em. Nhưng mà, Mạch Khê, mấy thứ này về sau em cũng nên ăn ít thôi, đồ lạnh không tốt cho cơ thể.” “Biết rồi, về sau em sẽ chú ý. Anh Thiên Luật, như vậy…”

Mạch Khê mím mím cái miệng nhỏ nhắn, con ngươi sáng trong như ngọc lưu ly đảo quanh, lập tức kéo lấy gói to trong tay Thiên Luật, “Giờ em có thể ăn được không?”

“Cô nhóc, ít nhất cũng phải vào xe mới ăn chứ.” Nhϊếp Thiên Luật thản nhiên cười mang theo vẻ chiều chuộng.

Mạch Khê hoan hô một tiếng.

Nhìn cô tươi cười thì nỗi bất an trong lòng Nhϊếp Thiên Luật mới vơi đi.

Hôm đó, một màn máu chảy đầm đìa hiển nhiên khiến cô sợ hãi, ước chừng hai ngày hôm nay mới khôi phục sức sống. Đối với hành vi tàn ác của cậu, anh đã sớm quen thuộc. Nhưng còn cô dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mới mười tám tuổi, kiên cường được như vậy đã là tốt rồi, chứ như những người con gái khác chắc cũng chết ngất đi.

Bãi đỗ xe cực kì im lặng bởi vì là chỗ VIP cho nên xe đỗ bên trong đều có hạn. Bóng dáng hai người được ánh sáng của ngọn đèn phản chiếu xuống con đường, một cao lớn, lịch lãm, một nhỏ nhắn, hoạt bát.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tán gẫu, đột nhiên Nhϊếp Thiên Luật dừng bước lại.

“Anh Thiên Luật…”

“Đừng nói gì!” Nhϊếp Thiên Luật bình tĩnh lên tiếng ngăn cản, ánh mắt lộ ra tia u ám.

Mạch Khê hoảng sợ, Thiên Luật đối mặt với sự tình gì đi chăng nữa thì bộ dáng lúc nào cũng ôn hòa như nước, như thế nào giờ khắc này lại đột nhiên vậy?

Không đợi nghĩ ra thì cả thân thể cô liền bị Nhϊếp Thiên Luật đột nhiên ôm chặt lấy; Ngay sau đó vang lên tiếng súng kinh người, đồng thời chung quanh bãi đỗ cũng rú lên tiếng còi xe.

“Anh Thiên Luật…” Mạch Khê bị dọa đến ngây người, “Sao lại thế này?”

“Mạch Khê, em có sợ không?”

Nhϊếp Thiên Luật dùng thân mình che chở cho cô tránh ở phía sau xe, thấp giọng hỏi cô, đồng thời ánh mắt cảnh giác đảo qua bốn phía, nhìn qua kính chiếu hậu. Cách đó không xa là mấy tên mặc áo vest đen tay cầm súng ống lùng sục quanh chỗ họ, khuôn mặt mỗi tên đều đằng đằng sát khí.

Mạch Khê dùng sức lắc đầu, cố kìm nén cho hai chân khỏi run lên.

Không ngờ bọn chúng có thể lọt vào trong ám sát người. Hiện tại không phải là xã hội có pháp luật sao, tại sao lại có thể xảy ra chuyện này? Nếu Thiên Luật phát hiện chậm một chút thì nói không chừng cả hai người họ đã sớm chết rũ rồi.

Nhϊếp Thiên Luật thấy bộ dáng cố trấn tĩnh của cô thì đau lòng. Cô rõ ràng là sợ chết khϊếp nhưng cũng không nói ra ngoài miệng. Anh nâng bàn tay to lên nhẹ nhàng vỗ đầu cô: “Đi theo anh! Đừng sợ!”

“Vâng!” Giọng Mạch Khê mang theo sự run rẩy khó tránh khỏi.

Vài tên sát thủ càng ngày càng đến gần. Nhϊếp Thiên Luật không nói hai lời, lập tức ôm Mạch Khê vào lòng, ngay sau đó nhanh nhẹn lẻn lên trước xe, mạnh mẽ đẩy Mạch Khê vào.

“Pằng pằng pằng…” Trong không khí lại vang lên tiếng súng liên tiếp, tiếng bước chân cũng ngày càng dồn dập.

“Mạch Khê cài dây an toàn vào!” Nhϊếp Thiên Luật nhanh chóng khởi động xe. Mấy viên đạn lập tức đảo qua, anh phản ứng cực nhanh ấn đầu Mạch Khê xuống.

“Đáng chết!”

Nhϊếp Thiên Luật quay đầu nhìn thoáng qua lỗ thủng trên cửa kính xe. Xem ra đối phương đã có sự chuẩn bị rất tốt. Xe của anh là loại có thể chống đạn, không ngờ bọn chúng lại dùng loại đạn có lực xuyên thấu rất mạnh.

Chiếc xe như mũi tên lao ra khỏi bãi đỗ xe. Mấy tên sát thủ nhìn thấy thế thì nhảy lên xe đuổi theo ngay sau.

Đêm tối che đậy hết thảy tội ác.

Trên đường cao tốc, mấy chiếc xe như điên đuổi theo chiếc xe phía trước, thỉnh thoảng còn nã thêm vài phát đạn.

Xe Nhϊếp Thiên Luật chạy như bay làm lục phủ ngũ tạng Mạch Khê như muốn nhảy hết ra. Cô gắt gao cắn môi dưới, không dám kêu tiếng nào.

“Mạch Khê ngồi chắc vào!”

Người đàn ông bên cạnh đột ngột xoay mạnh tay lái một cái, trên quốc lộ phát ra tiếng ma sát của lốp xe với mặt đường đến chói tai. Thiên Luật cố tình đánh xe đi ngược lại.

Mạch Khê theo bản năng nhìn lại mấy chiếc xe phía sau cũng đồng dạng một trước một sau bám sát theo.

“Anh Thiên Luật, bọn họ đến tột cùng là loại người nào?” Cô đến giờ mới hoàn hồn, khuôn mặt cũng bớt chút tái nhợt.

Cô cho tới bây giờ không nghĩ tới ở cuộc sống thực lại có thể chứng kiến một màn như phim hành động thế này.

Nhϊếp Thiên Luật không nói gì mím chặt môi. Không khó nhìn ra anh đang rất tập trung, bàn tay to vừa rồi hung hăng chuyển tay lái đột nhiên xoay thêm vài vòng nữa, kéo theo tiếng ma sát rất lớn. Ngay sau đó, Mạch Khê liền nghe thấy một tràng những âm thanh va chạm ở phía sau.

“A …”

Mạch Khê sợ tới mức lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy chiếc xe phía sau loạng choạng đâm liên tiếp vào nhau. Một tiếng nổ mạnh vang lên, cùng lúc là ngọn lửa to bùng lên nhuộm đẫm cả bầu trời đêm.

Trước mắt diễn ra cảnh tượng đồ sộ làm Mạch Khê hoàn toàn sợ ngây người. Cảnh tượng này cô nhìn rõ mồn một, không sót chi tiết nào.

“Anh Thiên Luật…bọn họ…”

Cô quay đầu nhìn về phía Nhϊếp Thiên Luật đã thấy anh chau mày lại, trên trán nổi lên lấm tấm mồ hôi. Ánh mắt cô lơ đãng nhìn xuống phía dưới cánh tay anh đang chảy đầy máu tươi.

“Anh Thiên Luật…anh bị thương rồi!”

Nhất định là anh bị trúng đạn khi che chở cho cô!

Bộ dáng bối rối của cô thu hết vào mắt Nhϊếp Thiên Luật, anh mở miệng trấn an: “Không việc gì, chỉ cần em bình an vô sự là được.”

“Em không sao!”

Mạch Khê như sắp khóc òa lên. Tình huống này lần đầu cô gặp phải, không biết nên xử lý như thế nào. Cô bối rối lấy tay che lại miệng vết thương đang chảy máu của Thiên Luật.

“Anh Thiên Luật, chúng ta lập tức đến bệnh viện. Vết thương của anh chảy máu nhiều lắm.”

Nhϊếp Thiên Luật không nói gì nữa, khó khăn lấy điện thoại bấm một dãy số.

“Chuẩn bị cầm máu! Công cụ là súng ống, đường kính 20 thước, có lẽ là loại NTW-20, tầm bắn 1500 thước.”

Mạch Khê khẩn trương nhìn Nhϊếp Thiên Luật, thấy sắc mặt anh có chút tái nhợt thì càng thêm lo lắng.

Đợi anh buông điện thoại, cô vội vàng nói: “Anh Thiên Luật, anh bị thương rồi, chúng ta đổi chỗ, em lái xe!”

Nhϊếp Thiên Luật hơi hơi nhếch khóe môi, “Anh vẫn còn có thể…Yên tâm đi, không chết được đâu! Mạng anh lớn lắm nhưng nếu dịch chuyển thì cánh tay này sẽ coi như bị phế bỏ. Đạn của loại súng ống này, chẳng những có thể dễ dàng bắn nát thủy tinh chống đạn mà ngay cả bánh xích xe tăng và động cơ đều có thể đánh nát!”

Mạch Khê nghe vậy thì rùng mình, một thân đổ mồ hôi lạnh. Cứ nghĩ đến vế sau mà là sự thật thì…Suy nghĩ của cô quả thực là đi lệch ra khỏi quỹ đạo bình thường.

___________________

Phòng bệnh tại bệnh viện tư nhân cao cấp.

Ánh trăng mông lung xuyên thấu qua rèm cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Nhϊếp Thiên Luật. Khi đến bệnh viện thì anh mới dần lịm đi. Mạch Khê nhìn viên đạn được lấy ra nhuốm đầy máu đỏ mà lòng phiếm đau. Nhìn khuôn mặt anh nặng nề chìm vào giấc ngủ, trong lòng Mạch Khê lại áy náy. Nếu không phải bởi vì bảo vệ cô, Thiên Luật căn bản sẽ không bị thương.

Phía sau bác sĩ chủ nhiệm bước đến gần, nhìn thấy Mạch Khê thì thân thiết nói: “Tiểu thư Mạch Khê, sao cô lại xuống giường? Trước khi phẫu thuật, Nhϊếp tiên sinh có dặn dò chúng tôi kiểm tra cho cô.”

“Tôi không sao!” Mạch Khê nhẹ giọng nói. Sự hoảng loạn của cô so với thương thế của Thiên Luật hoàn toàn không là gì cả. “Vẫn là để chúng tôi kiểm tra một chút đi, nếu không Nhϊếp tiên sinh tỉnh lại sẽ trách tội chúng tôi.” Bác sĩ chủ nhiệm đề nghị. Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu: “Cơ thể của tôi tôi biết, bác sĩ, vết thương của anh Thiên Luật sao rồi?”

“Tiểu thư Mạch Khê xin yên tâm, Nhϊếp tiên sinh đã qua được giai đoạn nguy hiểm, chỉ là mất máu quá nhiều…” Bác sĩ ngoài miệng thì an ủi nhưng trong ánh mắt rõ ràng có điều gì che giấu.

Mạch Khê nhìn thấy thế lập tức hỏi: “Bác sĩ nói cho tôi biết hết đi, không cần lừa tôi.”

Bác sĩ thở dài: “Lần này xem như Nhϊếp tiên sinh mệnh lớn. Loại đạn dược này bắn vào người rất nguy hiểm vì lực sát thương cực kì lớn. May mắn là Nhϊếp tiên sinh không sao. Cũng không biết đối phương rốt cục là lọai người nào lại có thể dùng được loại đạn ghê gớm này.”

Mạch Khê trầm mặc không nói, ánh mắt dần dần nguội lạnh.

“Tiểu thư Mạch Khê phải bảo trọng thân thể. Nhϊếp tiên sinh ngày mai sẽ tỉnh lại, à, đúng rồi… hiện tại bên ngoài bệnh viện chật ních phóng viên, chắc là nghe được tin đồn nên chạy tới.”

“Bác sĩ, làm phiền mọi người rồi.” Mạch Khê thản nhiên nói.

Vị bác sĩ gật đầu rồi rời đi.

Hành lang lại trở về vẻ yên tĩnh.

Sắc mặt Mạch Khê càng thêm bình tĩnh tựa như mặt biển không chút gợn sóng nhưng lại ẩn chứa nỗi thống khổ khôn cùng.Đúng vậy! Sự tình hôm nay còn có ai có thể tàn nhẫn sử dụng loại đạn chết người như vậy!

Nghĩ đến đây, Mạch Khê đột nhiên quay đầu nhìn Nhϊếp Thiên Luật rồi lẳng lặng rời đi.

_________________

Bóng đêm bao trùm lên tòa nhà Lôi thị. Dù đó chỉ là một công trình kiến trúc thôi nhưng lại có nét phá cách, sắc bén. Chỉnh thể toàn bộ toà nhà được thiết kế lắp thủy tinh công nghiệp, lộ ra vẻ cường ngạnh, dưới ánh trăng lại càng thêm phần long lanh, nguy nga. Bên trong tòa nhà tràn ngập vẻ âm trầm, u lạnh bởi sắc đen của đá thạch anh.

Tuy rằng đã gần đêm khuya, nhưng nhóm nhân viên cấp cao vẫn chưa nghỉ ngơi.

Phòng hội nghị cao cấp…

Tất cả các quản lý cao cấp đều đã ngồi ngay ngắn trong phòng họp, báo cáo về tình hình tài chính và khoản lợi nhuận mới thu được.

Điều này cũng là bình thường đối với một tập đoàn tài chính và bất động sản quy mô toàn cầu, số tiền chuyển ra chuyển vào cũng lên đến con số hàng ngàn triệu; Huống chi là tập đoàn như Lôi thị.

Phòng hội nghị thiết kế vô cùng xa hoa. Trên vách tường cũng đều là đèn chiếu cao cấp. Buổi tối hôm nay, Lôi thị mở cuộc họp toàn cầu, đại diện các chi nhánh trên khắp thế giới cũng đã được kết nối để dự hội nghị.

Những người tham gia hội nghị thân phận đều không đơn giản nhưng khi bọn họ nhìn phía vị chủ tịch kia thì trên mặt biểu lộ vẻ sùng kính, tôn trọng.

Lôi Dận – tổng giám đốc của bọn họ luôn luôn xử lý hoàn hảo công việc trong hắc bang cũng như việc làm ăn của công ty. Hắn là điển hình của người ‘cuồng công tác’, mười năm qua luôn làm việc điên cuồng không ngớt. Làm cấp dưới của hắn quả thực rất vất vả, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần mà họp hành. Cuộc họp lần này cũng vậy.

Có lẽ cũng chả có mấy tập đoàn nào như Lôi thị mà mở hội nghị vào buổi tối. Nhưng cho dù như vậy, hễ là người vào được Lôi thị thì không muốn ra. Tuy nói ở đây cường độ công việc quá lớn nhưng lương bổng và tiền thưởng cuối năm khiến người ngoài đỏ con mắt mà ghen tỵ. Đây cũng là nguyên nhân khiến nhiều người cạnh tranh "sứt đầu mẻ trán" để vào được Lôi thị.