Chương 48: Bộ Phim Cũ Từ Thời Trung Hoa Dân Quốc (1)

"Anh ơi." Giang Tuệ Cầm nắm cánh tay của người đàn ông ở cửa và làm nũng: "Ngày hôm qua anh đã đồng ý với em là anh sẽ dạy cho em mà!"

Giang Phong đoán rằng người đàn ông trung niên ở trước mặt có vẻ ngoài gần giống với anh này chính là ông cố nội Giang Thừa Đức của anh.

Sự chênh lệch tuổi tác quá lớn giữa hai người khiến cho người ta nhìn thoáng qua thì không thấy giống anh em mà lại thấy giống bố và con gái hơn.

“Đã là một cô gái trưởng thành và sắp phải kết hôn rồi mà vẫn còn không đứng đắn gì cả.” Giang Thừa Đức cưng chiều vươn tay vỗ vỗ đầu của cô ấy: “Vẫn đang thêu bộ áo cưới ở trong phòng sao?

"Tất cả là tại thằng nhóc hôi hám Vệ Kim kia. Vốn dĩ em đã thêu xong rồi nhưng thằng nhóc đó lại làm rách một góc váy của em, trong khi ngày mai em sẽ đi chụp ảnh cưới với Minh Nhất. Chờ đến lúc bắt được thằng nhóc đó thì em nhất định sẽ đánh nó vài cái thật mạnh!" Giang Tuệ Cầm giơ nắm đấm nhỏ lên thể hiện sự quyết tâm muốn đánh cháu trai của mình. Cô ấy chạy chậm hai bước tiến lên phía trước, nhìn thấy Giang Thừa Đức vẫn chậm rãi đi ở phía sau thì liền thúc giục: "Anh ơi, nhanh lên, nhanh lên một chút đi!"

Giang Tuệ Cầm chạy nhanh, Giang Phong cũng chỉ có thể chạy chậm theo. Một bức tường vô hình ở phía sau cứ luôn đâm vào cái lưng và cái mông của anh giống như có ai đó đang dùng roi quất vào người anh vậy.

Căn nhà ở trong tứ hợp viện nhỏ của nhà họ Giang rất gần với Thái Phong Lâu. Giang Tuệ Cầm chạy vào từ cửa sau, đi theo lối đi quen thuộc và cuối cùng dừng lại ở phòng bếp. Giang Phong rốt cuộc cũng có thời gian dừng lại và lấy lại hơi, nhân tiện anh còn xoa xoa cái mông đáng thương của mình một chút.

Bà cố nội này của anh mà không đi luyện tập chạy đường dài thì đúng là lãng phí tài năng.

“Giang tiểu thư, đầu bếp chính vừa mới đi ra ngoài rồi ạ.” Nhìn thấy Giang Tuệ Cầm lẻn vào đây, một người phụ bếp lên tiếng nhắc nhở.

“Suỵt, anh cho tôi mượn phòng bếp một chút, đừng nói cho ông chủ biết nhé.” Giang Tuệ Cầm nhìn quanh một vòng, lo lắng sẽ không tìm được nguyên liệu nấu ăn mà mình mong muốn. Thấy Giang Thừa Đức mãi mà vẫn còn chưa đến đây, cô ấy sốt ruột đến mức dậm chân.

Một lúc sau, Giang Thừa Đức đi tới với vẻ thong thả.

“Anh ơi, anh nhanh lên đi. Tối nay em còn có hẹn với Minh Nhất đi xem phim. Anh nhanh lên một chút đi!” Giang Tuệ Cầm thúc giục.

Giang Thừa Đức bật cười: "Khi nào thì em có thể sửa cái tính tình nóng nảy này của mình vậy? Anh đã nói rồi, anh chỉ dạy cho em cách làm món này một lần thôi. Em nhìn thật kỹ và đừng nghịch ngợm nhé. Đây là món ăn do ngài Trương đã gọi."

"Em sẽ không nghịch ngợm đâu. Em nhất định sẽ ngoan ngoãn học hỏi!"



Giang Thừa Đức đi tới gần một cái bếp ga, mở nắp của cái nồi sắt lớn ra, từ bên trong lấy ra một cái bát nhỏ rồi đặt ở trước mặt Giang Tuệ Cầm.

"Mẹ của ngài Trương thích ốc yến, còn em rể thì lại thích hoàng yến, cách làm đều giống như nhau. Nào, em hãy gắp lông tơ ra đi." Giang Thừa Đức đẩy cái bát đến trước mặt cô ấy: “Gắp cho sạch sẽ rồi rửa qua một lần nước, sau đó ngâm nó trong dung dịch kiềm."

Giang Tuệ Cầm thành thật cầm lấy một đôi đũa nhọn dài, sau đó để sát vào chiếc bát nhỏ trước mặt rồi cẩn thận gắp ra những sợi lông tơ nhỏ màu đen và những tạp chất khác ở bên trong.

Giang Phong cũng tò mò mà đi đến nhìn thì thấy cái đũa rất nhỏ, nhưng lại quá to khi so sánh với sợi lông tơ nhỏ ở trong bát. Dù Giang Tuệ Cầm rất khéo tay, nhưng cô ấy cũng phải cố gắng hết sức thì mới có thể gắp được những sợi lông tơ ra.

"Tổ yến cần phải được rửa sạch bằng nước ấm trước, sau đó ninh trong nồi khoảng một tiếng rưỡi. Chắc em không cần anh dạy cách chế biến trứng chim bồ câu với lá liễu nữa đúng không?"

“Không cần, không cần đâu ạ.” Giang Tuệ Cầm cúi đầu rồi lại gắp ra một sợi lông tơ nhỏ khác.

Nhìn thấy Giang Tuệ Cầm làm khá cẩn thận, Giang Thừa Đức cũng không hướng dẫn thêm nữa. Ông ấy đi đến cái bàn ở bên cạnh, lấy tám cái thìa gỗ nhỏ, dùng vải dầu quét một lớp dầu trên thìa rồi đặt chúng sang một bên. Ngay sau đó, ông ấy lấy một miếng giăm bông ở phía bên tay phải.

"Trước tiên cần phải ướp một miếng giăm bông. Đúng rồi, anh còn phải cho thêm hai miếng giăm bông nữa vào của hồi môn của em. Khi em cắt nhỏ ra thì hãy cẩn thận một chút, đừng hấp tấp rồi để bị cắt vào tay, đợi nó ngâm trong dung dịch kiềm đến khi phồng ra thì rửa sạch với nước ấm. Sau đó em xé nó ra, mà thôi quên đi, em gắp lông tơ ra trước đi đã, nói nhiều quá thì em cũng không nhớ được.” Dù Giang Thừa Đức mở miệng nói chuyện, nhưng đôi tay của ông ấy vẫn không ngừng chuyển động.

Con dao làm bếp to nhẹ nhàng cắt dọc theo đường vân của miếng giăm bông, trên thớt lập tức có thêm một vài lát giăm bông mỏng như cánh ve.

Từ lúc Giang Tuệ Cầm nghe thấy hai chữ của hồi môn, cô ấy liền vùi đầu xuống thật thấp, không còn nghe thấy những câu nói ở phía sau đó nữa.

Đợi Giang Tuệ Cầm gắp sạch lông tơ và tạp chất trong tổ yến rồi ngâm vào dung dịch kiềm thì Giang Thừa Đức cũng đã làm xong trứng chim bồ câu với lá liễu. Trứng chim bồ câu được hấp với thịt giăm bông và rau cải thảo trông rất đẹp mắt.

“Anh ơi, tổ yến phải ngâm đến khi nào thế ạ?” Giang Tuệ Cầm nhìn thấy trứng chim bồ câu đã được hấp chín rồi.

Cô ấy không kìm được mà nhìn về phía tổ yến đã sớm được ngâm đến mức nở to ra ở trong bát.