Chương 29: Doanh Thu

Vừa mới khai trương, Khâu Thần và những người khác đã đến giúp đỡ, thấy cửa hàng không có khách, bốn người đã đóng vai giả làm khách hàng ngồi ở vị trí dễ thấy nhất.

Giang Phong đã chứng kiến

toàn bộ quá trình: ...

Bốn người này không đi làm diễn viên thật đúng là nhân tài không được trọng dụng.

Vị khách đầu tiên là cô gái uống món nước buổi trưa hôm qua, một mình cô đến, còn bạn trai thì không thấy đâu.

“Ruột già chín khúc!” Nữ sinh như thường lệ ngồi ở vị trí gần cửa sổ vào buổi trưa, “Buổi tối các người có nước ô mai không?

"Buổi tối không có nước ô mai. Một bát cháo nhỏ, cháo thịt nạc trứng bắc thảo cùng cháo gạo đen là tùy chọn." Giang Phong nói.

“Cháo gạo đen, cháo gạo đen, và thêm một bát cơm trắng.” Cô gái nói nhanh.

Nghe bọn họ nói chuyện, Lưu Tử Hiên không nhịn được mà nhìn sang, cô gái này nhìn rất gầy, nhưng lượng cơm đủ lớn đó!

Cô gái cũng chú ý đến Lưu Tử Hiên, và nghiêng người hỏi: "Các bạn cũng học đại học A đúng không?"

Lưu Tử Hiên gật đầu.

Cô gái rõ ràng cũng hay nói, chủ động bắt chuyện: "Quán này ăn ngon thì có ngon, nhưng mà đắt quá".

"Không đắt không đắt!" Lưu Tử Hiên vội vàng tán thưởng cho nhà hàng Kiện Khang Sao Thái, "Đây là nhà hàng do nhà chủ tịch hội của chúng tôi mở. Cửa hàng này là mua. Gia đình chủ tịch của chúng tôi để mở cửa hàng này mà phải nợ rất nhiều tiền!"

"Nhà chủ tịch của cậu? Bạn học, cậu ở câu lạc bộ nào?" Cô gái tò mò hỏi.

“Câu lạc bộ cờ tướng.” Hai mắt Lưu Tử Hiên sáng lên, “Cậu có muốn đến câu lạc bộ cờ tướng của chúng tôi không? Chúng tôi tuyển tất cả mọi người, và các thành viên được nhận, sẽ chơi… chơi...”

“Giảm giá 10%.” Giang Phong bưng cháo gạo đen đi ra, “Tất cả thành viên hội đều được giảm giá 10%.”

Câu lạc bộ cờ tướng bao gồm cả Giang Phong, tổng cộng chỉ có 8 người, năm ngoái, họ đã lừa Lưu Tử Hiên là một người mới tham gia. Câu lạc bộ ngày thường không có hoạt động gì, nhiều nhất là thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm tối, chơi cờ dở mấy cũng cùng nhau chơi, thi đấu cũng chưa từng bắt theo thứ tự, là một câu lạc bộ rất “tự do”.

Nếu năm nay không thể lừa được thành viên mới thì câu lạc bộ cờ tướng sẽ rất lạnh lẽo.

"Tiền bối, tôi là Lưu Thiến đến từ Khoa tiếng Trung, thêm WeChat nhé? Tôi sẽ điền vào biểu mẫu sau hai ngày khi câu lạc bộ tuyển thành viên mới!" Lưu Thiến hào hứng nói.

“Cậu chơi cờ được không?” Giang Phong không tìm thành viên không biết chơi cờ.

“Vâng, vâng, tôi thường chơi cờ với bố ở nhà!” Lưu Thiến nói.

“Các bạn học, hoan nghênh tham gia câu lạc bộ cờ tướng, tôi là chủ tịch CLB Giang Phong,” Giang Phong đầy nhiệt tình nói.



“Tôi là Khâu Thần, phó chủ tịch.” Khâu Thần thấy thành viên mới của câu lạc bộ liền bước tới chào.

"Tôi là Lưu Tử Hiên."

"Triệu Dương."

"Triệu Vũ."

“Triệu Vũ, lấy mẫu đơn xin gia nhập ra và điền cho bạn nữ Lưu Thiến này mau!” Khâu Thần thúc giục.

“Vâng, vâng, vâng.” Triệu Vũ nhanh chóng lấy từ trong túi ra một tá đơn đăng ký câu lạc bộ, ngay cả bút cũng đã chuẩn bị xong.

Lưu Thiến: ...

Rốt cuộc là một CLB thế nào mà thành viên câu lạc bộ còn mang theo đơn đăng ký tham gia câu lạc bộ vậy.

Dưới sự "giám sát" của Khâu Thần, Lưu Thiến điền vào đơn đăng ký tham gia câu lạc bộ trước khi chuyển sự chú ý sang món cháo gạo đen.

Cô ấy thường ít uống cháo, chỉ chọn cháo gạo đen vì nó ngọt. Cô không biết nhiều về cháo, chỉ nghĩ bát cháo này trông rất ngon và đẹp mắt, hạt gạo dẻo và có mùi thơm, rất ngọt ngào.

Đưa vào miệng, mịn, nhiệt độ vừa phải, gạo đen dẻo nhưng không dính, bột yến mạch rất dai, ngọt vừa đủ nhưng không béo ngậy.

“Chủ tịch!” Lưu Thiến uống mấy ngụm cháo nhỏ, “Chỉ cháo gạo đen thì bán thế nào?”

“Mười đồng một bát, thêm một món rau nhỏ đi kèm.” Giang Phong nói.

"Cho một bát, không, hai bát!"

“Có muốn thêm cơm không?” Giang Phong hỏi.

"Muốn!"

Bốn người cùng bàn đồng thời nhìn về phía Lưu Thiến.

Lưu Tử Hiên nhanh trí tiến lên dọn bát, thuận tiện đi vào phòng bếp trộm uống hai ngụm cháo.

Khoảng 5h30, khách bắt đầu lục tục kéo đến. Dùng cháo làm ưu đãi so với nước ô mai còn tốt hơn, nhiều khách hàng mới bị thu hút bởi điều này, chỉ có số ít người ăn xong bữa trưa, buổi tối sẽ lại tới.

Suy cho cùng giá cả cũng dao động nằm ở đó, nếu ngày nào cũng đến ăn một tháng thì tiền ăn ít nhất cũng phải tăng gấp ba.

Trong quán đã có nhiều khách, mấy người Khâu Thần cũng không làm diễn viên nữa. Họ bắt đầu giúp đỡ, đi lại giữa phòng bếp và đại sảnh, trông thật bận rộn.

Việc làm ăn vào buổi tối tốt hơn buổi trưa, tầng một chật kín khách, bọn họ sắp xếp cho khách ngồi ở bàn tròn lớn trên tầng hai, đến 9 giờ tối mới đóng cửa.



"Mọi người vất vả rồi, tới đây, ăn nhiều một chút." Giang Kiến Khang hô hào, "Cảm ơn mọi người rất nhiều. Quán của chúng tôi ngày đầu tiên mở cửa, cái gì cũng chưa chuẩn bị tốt, cũng chưa có tuyển người, quả thực là làm phiền mọi người. "

“Không phiền phức, không phiền phức, chú, nếu cần chúng con sẽ đến hàng ngày!” Trong miệng Khâu Thần ăn một miếng sườn, ăn đến vui vẻ.

Giang Kiến Khang trước nay chưa bao giờ đối xử tệ với bản thân, các món ăn nấu cho khách hàng có thể có độ mặn không đều, độ nóng không đều và nhiều vấn đề khác, nhưng những món ăn được nấu cho chính chính mình đều là phát huy tốt nhất.

Buổi trưa bị các giáo sư lấy đi một cái chân giò, buổi tối nấu chân giò Giang Kiến Khang lại càng dụng tâm, không biết chân giò đã ninh bao lâu, từng bộ phận của chân giò đều thấm nước thịt, cực kỳ mềm.

Ăn đến mức hận không thể ở lại luôn trong quán.

Đúng rồi, ở lại luôn trong quán.

Bộ não của Lưu Tử Hiên chuyển động nhanh nhất, hỏi: "Anh Phong, anh đã thuê được người làm bán thời gian chưa?"

“Vẫn chưa.” Tin tuyển dụng mới dán ở ngoài được nửa ngày, làm sao có thể thuê được người làm bán thời gian.

"Anh xem bốn người chúng em thế nào? Tạp vụ, giao hàng, chúng em đều có thể làm được, không cần tiền, miễn là bao cơm hai bữa! Sau giờ học em sẽ chạy đến, sẽ không quá giờ cơm!" Đã thưởng thức qua tay nghề của Giang Kiến Khang, Lưu Tử Hiên cảm thấy cậu ta mà trở về ăn ở căng tin quả thực là một loại tra tấn.

Ba người còn lại gật đầu.

“Cung được, bao ba bữa ăn, chỉ cần các người đồng ý đến buổi sáng là được.” Giang Phong đồng ý, “Tôi cũng muốn ổn định lâu dài, các môn của chúng ta cũng nhiều .”

Các môn của khoa vật lý rất nổi tiếng.

"Đúng rồi, Hạo Tử, cậu đã xem thời khóa biểu chưa? Ngày mai là lớp của ai?" Giang Phong hỏi.

“Xem nào, giáo sư Lý, người hôm nay đến ăn trưa, sáng mai sẽ có ba tiết học về Tín hiệu và Hệ thống.” Vương Hạo nhìn điện thoại di động, “Xong rồi xong rồi, môn điện từ học này do trưởng khoa Trương dạy, năm ngoái em đăng ký lớp của ông ấy. Xong rồi, năm nay em lại càng xong rồi. "

Vương Hạo cắn một miếng chân giò để an ủi trái tim đang bị thương của mình.

Cơm nước xong, năm người Vương Hạo trở về ký túc xá trước, Giang Phong ở lại giúp đồng chí Giang Kiến Khang dọn dẹp nhà bếp, đồng chí Vương Tú Liên tính toán doanh thu.

“Anh yêu, cứ theo doanh thu này thì năm nay chúng ta sẽ trả hết nợ cho anh hai.” Vương Tú Liên xuất thân là kế toán, ấn máy tính lạch cạch.

“Bao nhiêu tiền?” Giang Kiến Khang tò mò hỏi.

"Trừ đi chi phí còn một vạn mốt." Vương Tú Liên cảm thán nói, "Thành phố lớn có khác. Ban đầu chúng ta ở cái địa phương nhỏ kia cũng phải mất vài ngày mới có được doanh thu như vậy!"

Giang Phong chưa bao giờ biết quán của mình có lãi đến vậy: ...

Ông già Giang Vệ Quốc nói không sai, học vật lý không bằng học làm nấu ăn.