Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Niệm Di
Hàn Phi thử giao lưu cùng đối phương, nhưng không có bất kỳ đáp lại nào. Hắn mở giao diện trò chơi, vừa nhìn chằm chằm nút Thoát Game, vừa bắt đầu tìm kiếm đầu mối hữu dụng trong phòng ngủ.
Từ tủ quần áo, giường chiếu, gối,... Ngay khi Hàn Phi muốn mở chiếc tủ ở đầu giường, hắn đột nhiên cảm giác phía sau lưng nhói đau.
Chậm rãi nghiêng đầu qua chỗ khác, Hàn Phi nhận ra một chuyện: Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, toàn bộ con rối và búp bê vải trong phòng ngủ đều nhìn vào hắn.
Tư thế của mỗi con búp bê đều không giống nhau, có ngã gục xuống đất, có ngửa mặt hướng lên trên, có đứng thẳng dựa vào tường,... nhưng đầu của toàn bộ chúng nó đều nhìn vào Hàn Phi ngay thời điểm này.
Từng tròng mắt làm từ cúc áo, plastic hay kim loại cứ như đang chất chứa tâm tình nào đó, lộ ra vẻ độc ác và đầy đau khổ.
Mắc kẹt trong một căn phòng, lại bị một đám búp bê vải quỷ dị nhìn chằm chằm, dù đã vượt qua khá nhiều thử thách thì Hàn Phi vẫn cảm thấy vô cùng hoảng sợ ngay lúc này.
Hắn véo mạnh bản thân một cái, lộ ra nụ cười giả tạo gần như hoàn mỹ: “Chú nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm. Chú rất đau lòng về chuyện của cháu, cũng rất muốn trừng phạt tàn nhẫn bọn hung thủ kia. Chú không phải một kẻ giả nhân giả nghĩa, chú muốn giúp cháu báo thù!”
Hàn Phi cảm giác Ứng Nguyệt đang ở nơi này. Vì tăng sức thuyết phục, hắn lấy con rối bị cắm đầy đinh có dán tên của Ứng Nguyệt từ trong thanh vật phẩm ra.
Ngay lúc Hàn Phi lấy con rối này ra ngoài, nhiệt độ trong phòng gần như hạ xuống đến mức đông tuyết; chiếc nhẫn trên tay hắn cũng bắt đầu lạnh ngắt.
“Cháu đừng chịu đựng những nỗi đau này nữa. Người phải chịu đựng những nỗi đau này là những kẻ đã làm tổn thương cháu cơ.”
Trước khi đối phương nổi điên, Hàn Phi rút từng chiếc đinh cắm trên con rối ra rồi cẩn thận gấp mảnh giấy có tên và ngày sinh của Ứng Nguyệt lại, cuối cùng nhét vào túi cá nhân.
Đứng dậy rời khỏi phòng công chúa, Hàn Phi vào phòng ngủ bên cạnh, lấy cuốn nhật ký của người phụ nữ và tập tranh vẽ của đứa trẻ đi.
Hắn xé một vài trang trong tập tranh, gấp đơn giản thành một người giấy, sau đó viết lên phía sau người giấy hai chữ Minh Mỹ.
Búp bê vải và con rối trong phòng đều đang nhìn chằm chằm Hàn Phi. Lúc quỷ còn chưa hiểu rõ Hàn Phi đang làm gì, hắn bèn giơ những cây đinh đã từng cắm vào con rối Ứng Nguyệt lên, đâm mạnh chúng xuống con người giấy mang tên Minh Mỹ.
“Cả nhà bọn chúng phạm vào tội nghiệt lớn như vậy, tuyệt đối không thể để cho bọn chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Cháu đã phải chịu nỗi đau này, giờ cũng nên để cho bọn chúng nếm thử!”
Sau khi nói xong, Hàn Phi xé vài trang nhật ký của người phụ nữ ra, gấp thành một người giấy khác: “Cháu có thể cho chú biết tên của người phụ nữ đó được không? Chú rất muốn giúp cháu!”
Cây đinh từng đóng vào cơ thể nay đã xuyên vào thân người giấy, chính cái con người giấy mang tên của những kẻ mà bản thân con lệ quỷ này căm hận nhất.
Cơn lạnh trong nhà dường như đã giảm đi. Từng con búp bê vải và con rối vẫn nhìn chằm chằm Hàn Phi, nhưng sự oán độc trong ánh mắt chủ yếu tập trung vào người giấy.
Hàn Phi thầm thở phào nhẹ nhõm; hắn đã thành công chuyển lực chú ý sang chỗ khác.
Nhiệt độ trong phòng khôi phục bình thường, thế nhưng hơi lạnh truyền từ mặt nhẫn của Hàn Phi lại đang không ngừng tăng lên. Dường như con quỷ kinh khủng nhất trong căn phòng này sắp lộ diện.
Không sợ hãi, không né tránh, Hàn Phi rất thẳng thắn nhìn búp bê vải khắp phòng: “Chú sẽ cùng cháu đi báo thù.”
Giờ Hàn Phi hận không thể viết mấy chữ này ở trên người mình, dùng cái này để chứng tỏ thiện ý của mình.
Có lẽ là do chưa từng gặp qua một người hàng xóm như Hàn Phi, căn hộ số 1084 bắt đầu chậm rãi xuất hiện một sự biến hóa nào đó. Tủ quần áo đang đóng chặt đột nhiên mở ra một khe hở, lộ ra một con mắt đỏ như máu.
Mà đây chỉ là vừa mới bắt đầu; phía sau giá sách, dưới tấm chăn, bên cạnh rèm cửa sổ, thậm chí đôi mắt của những bóng người trên vách tường cũng bắt đầu chớp nhẹ.
Từng con mắt mở ra, cứ như thứ gì đó ngủ say bắt đầu thức tỉnh.
Cường độ lạnh giá từ [Chiếc nhẫn của người chủ nhà] toả ra đã vượt qua bạn hàng xóm ở tầng 9 kia. Điều khiến cho Hàn Phi kinh hãi là, mức độ lạnh giá từ ngón tay này vẫn đang không ngừng tăng thêm.
Khi cái lạnh từ chiếc nhẫn tăng cao đến mức mạnh nhất, tất cả các đôi mắt xung quanh hắn bắt đầu chảy máu. Cũng trong lúc này, trong đầu của Hàn Phi vang lên âm thanh của Hệ thống.
“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã thành công kích hoạt nhiệm vụ ẩn cấp G – Căn phòng của những tròng mắt!”“ Căn phòng của những tròng mắt (nhiệm vụ ẩn cấp G): Tìm được Ứng Nguyệt, sống sót rời khỏi căn hộ số 1084.”Không có thời gian hạn chế, cũng không có yêu cầu quá mức, nhiệm vụ ẩn mới nhất được kích hoạt hơi khác so với những nhiệm vụ ẩn mà Hàn Phi từng nhận.
Những đôi mắt ngủ say kia vẫn tiếp tục mở toang, Hàn Phi dần cảm giác mình sắp bị nghẹt thở rồi.
Thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn; đối phương chưa nhắm vào hắn, mới chỉ xuất hiện thôi mà cũng đã ảnh hưởng đến hắn thế này.
“Đây chính là quỷ tại tầng 8 thôi sao? Vậy, con quỷ trốn ở tầng 9 không biết sẽ khủng khϊếp đến cỡ nào?”
Không chỗ có thể trốn, cũng không thể trốn tránh, Hàn Phi chỉ có thể xốc dậy tinh thần đi tìm Ứng Nguyệt.
“Nhiệm vụ ẩn này chia làm 2 giai đoạn, và dĩ nhiên là Hệ thống sẽ không tùy tiện chia đôi nội dung nhiệm vụ một cách vô cớ rồi. Muốn sống sót rời đi, bước đầu tiên là phải tìm ra Ứng Nguyệt cái đã.”
Khi Hàn Phi bắt đầu di chuyển, con quỷ ở tầng 8 cũng vừa hay thức tỉnh hoàn toàn.
Có một đôi mắt đẫm máu và lệ nhìn chằm chằm vào Hàn Phi; tại một nơi nào đó trong phòng, hắn nghe thế tiếng khóc của một cô bé vang lên. Sau đó, mọi ngõ ngách trong căn phòng này đều có tiếng khóc!
“Chuyện gì xảy ra? Ứng Nguyệt từng khóc tại những vị trí này ư?”
Tiếng khóc kia khiến cho người ta đau lòng, mang âm hưởng của tâm tình cầu cứu, tựa như một đứa bé nào đó đang hy vọng sẽ có một người thân khác đến đây tìm mình.
“Thị lực xảy ra vấn đề, thế giới mà Ứng Nguyệt sống bị bóng tối bao trùm. Ấy thế mà, xung quanh cô bé lại tràn đầy ác ý và tổn thương. Chắc chắn, cô bé mong mỏi có ai đó phát hiện ra vấn đề này, nhanh chóng đến cứu nó.”
Hàn Phi không do dự nữa. Hắn duỗi tay của mình ra, định thông qua [Chiếc nhẫn của chủ nhà] để xác định vị trí của đối phương. Tuy nhiên, chiếc nhẫn này chỉ có thể cảm giác được trong một phạm vi chung chung.
“Ứng Nguyệt giờ đang ở trong phòng ngủ! Chắc cô bé đang trốn ở trong cơ thể của một con búp bê vải nào đó!”
Số lượng búp bê và con rối trong phòng thật sự rất nhiều, nhưng Hàn Phi không còn cách khác. Hắn ngồi xổm dưới đất kiểm tra từng con búp bê một.
Lúc ôm tới một con chó nhồi bông size lớn, Hàn Phi bỗng cảm giác thứ này nặng hơn so với những con thú bông bình thường.
Kéo phéc-mơ-tuya sau lưng con chó bông xuống, Hàn Phi nhìn thấy một cánh tay dán đầy băng dính.
Ngay khi nhìn thấy cánh tay, Hàn Phi lập tức nghĩ tới một câu trong quyển nhật ký của người phụ nữ kia --
Ngày 15/01: Minh Mỹ muốn nuôi một con thú cưng, chỉ đáng tiếc là sức khỏe của Ứng Nguyệt không tốt, bị dị ứng đối với lông động vật. Tính cách của hai đứa thật sự là không hợp mà.“Ứng Nguyệt bị dị ứng lông động vật, Minh Mỹ muốn nuôi một con thú cưng. Chẳng lẽ người phụ nữ kia xẻ thịt Ứng Nguyệt rồi nhét vào con chó bông à?”
Hàn Phi hít một hơi lạnh thật sâu. Lúc trước, hắn đã phỏng đoán đối phương từ góc độ xấu nhất, để rồi nhận ra mình còn đánh giá thấp sự ác độc của đối phương.
Ngón tay khẽ run rẩy, buộc lòng phải tập trung cao độ, hắn tháo gỡ tất cả các món thú nhồi bông trong phòng.
Gỡ những cuộn băng đó ra từng chút một, cuối cùng, Hàn Phi đã lắp ghép ra một cô bé với đôi mắt nhắm chặt giữa căn phòng đầy những tròng mắt này.